Trong phòng khách nghe thấy lời họa quốc,
Bát quỷ mịt mù vạn khó khănTrăng lạnh lên cao, âm phong rét buốt.
Trên con phố Biện Kinh tối đen như mực, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hai vị được xưng là lão luyện lăn lộn giang hồ, lúc này nhìn vào "Khuôn mặt mỹ nhân" vạn phần quen thuộc bày ra trước mắt, cũng cảm thấy sau lưng lạnh run từng trận, hai người đồng thời buông tay, đỡ người hành khất đặt lại trên đống rơm rạ.
"Tiểu, Tiểu Miêu, người này ——" Mắt Hoa đào của Bạch Ngọc Đường trừng đến tròn nhẵn, khóe miệng có phần run run hiếm thấy.
Triển Chiêu cau chặt mày, đánh giá kỹ lưỡng cái người giống như hành khất kia từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu nói: "Xác thực rất giống, nhưng ——"
Lời mới ra khỏi miệng, lại bị một tiếng gào khóc biến điệu cắt ngang:
"Thiên linh linh địa linh linh, phong hỏa lôi điện phách, trời cao tại thượng đất dầy chứng giám, Băng Cơ cô nương, ta nhất định sẽ tự tay đâm tên cừu nhân giúp cô, lôi hắn đi lăng trì rút gân, nghiền xương thành tro để lại tiếng xấu muôn đời! Băng Cơ cô nương nếu cô ở dưới thiếu tiền, thiếu ngân phiếu, thiếu vàng thỏi, chỉ cần báo mộng cho ta một tiếng là được, không cần phiền cô đại giá quang lâm đích thân đến đâu, nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật!!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kim Kiền cứ như con rùa co lại ở xa bên ngoài cả trượng, giơ lên mảnh gỗ hình chữ thập trong tay quơ bừa khắp nơi, vừa run lập cập vừa lớn giọng quát to, trên mặt tuôn đầy nước mắt nước mũi, quả là tưng bừng náo nhiệt.
"Tiểu Kim Tử, ngươi..." Bạch Ngọc Đường đang kinh hồn trăm năm khó gặp, bỗng nghe thấy tiếng gào thét đến rát cổ họng của Kim Kiền, thật không biết nên khóc hay cười.
Triển Chiêu đỡ trán, lên tiếng trấn an: "Kim Kiền, người này không phải là Băng Cơ cô nương."
"Không, không phải Băng Cơ cô nương?" Kim Kiền ngóc đầu rụt rè nhìn Triển Chiêu, ra sức hít hít mũi: "Nhưng, nhưng khuôn mặt đó..."
"Chỉ là gương mặt giống nhau thôi." Triển Chiêu lại liếc mắt nhìn người hành khất kia, quả quyết nói: "Hơn nữa người này là nam tử."
"Nam tử?" Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vội tiến sát lên trợn đôi mắt hoa đào nhìn kỹ hơn, bật kêu: "Đúng là một tên nam nhân thối."
Kim Kiền nghiên cứu cẩn thận nét mặt của hai người Triển, Bạch một hồi, thấy hai ngươi người này không giống như đang nói dối, bấy giờ mới trộm thở ra một hơi, lê chầm chậm đến cạnh hai người, định thần quan sát lại lần nữa, mới thấy cơ thể người này gầy còm, tay chân dài ngoằng, áo quần phong phanh rách rưới, lộ ra vùng da trước ngực bằng phẳng trơn nhẵn, rõ ràng là thân thể của một thiếu niên chưa trưởng thành.
"Ôi má ơi, hù chết ta —–" Kim Kiền xoa xoa ngực, dí sát đầu lại xem xét thiếu niên hành khất rất giống Băng Cơ kia, cảm khái không thôi: "Trên đời này thực sự có hai người giống nhau đến vậy sao?"
"Đúng vậy, quá đúng lúc..." Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt hoa đào lại, liếc nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cau mày kiếm, trầm mặc không nói gì.
"Chẳng lẽ là mặt nạ da người?" Kim Kiền bùng phát ra suy nghĩ kỳ lạ, tiến lên nắm lấy da mặt của thiếu niên kia kéo sang một bên, trong lúc co kéo, khuôn mặt của thiếu niên đột ngột đảo hướng, ló ra một nửa khuôn mặt bị tóc che khuất.
"Á á a á?" Kim Kiền kêu lên một tiếng kinh hoàng, lê lết đổ lùi lại mấy bước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời cả kinh.
Hoàn toàn trái ngược với nửa khuôn mặt đẹp như thiên tiên trước đó, nửa khuôn mặt này lại bị một vết sẹo ngang ngược rạch làm hai, phần thịt đỏ ươm bên trong vết sẹo lật cả ra ngoài, uốn éo từ đuôi lông mày lan dọc tới cánh mũi, hết sức dữ tợn, nhìn thoáng qua, lại hệt như một con rết cực kỳ xấu xí đang bò xiêu vẹo trên mặt, trông thấy đã rợn người.
"Đây, đây đây đây..." Kim Kiền kinh hoàng đến cà lăm.
Bạch Ngọc Đường cau mày vươn tay sờ soạng hai bên má của thiếu niên, còn cố ý chọc chọc vết sẹo kia, lắc đầu nói: "Không phải mặt nạ, khuôn mặt và vết sẹo đều là thật." Dừng một chút lại nhìn về phía Triển Chiêu: "Tiểu Miêu, tướng mạo của người này giống Băng Cơ cô nương như vậy, thời điểm xuất hiện lại rất quái lạ, chẳng lẽ là —-"
"Chẳng lẽ là có âm mưu gì đó?" Kim Kiền xoa cằm suy đoán.
"Tiểu Kim Tử nói không sai!" Trong mắt Bạch Ngọc Đường xẹt qua một tia sáng lạnh: "Tiểu Miêu, hay là chúng ta —-"
"Kim giáo úy, ngươi vừa nói bệnh tình của người này nguy kịch, nếu không cứu chữa ắt không qua khỏi đêm nay?" Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ôi chao? A! Đúng!" Kim Kiền ngốc nghếch gật đầu.
Triển Chiêu nhíu mày cân nhắc một lát, nâng mắt nói: "Đưa hắn về Khai Phong phủ."
"Cái gì?" Kim Kiền sửng sốt.
"Thối Miêu ngươi bị đần sao hả?" Bạch Ngọc Đường giậm chân: "Ngươi làm vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!