Chương 13: Hái Hoa Án - Đệ Thập Tam Hồi

Dâng lên sính lễ kết phu thê, tiên nhân lộ diện tặng bảo khí

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Edit: Hoàng Thái Quân

Beta: Yun

* * *

Đợi đến khi ba người theo sau Nhan Tra Tán gấp rút đi tới sảnh chính Đinh trang, thì những người khác đã sớm vào chỗ.

Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ ngồi ở vị trí thượng tòa, tuy là suốt đêm không ngủ, hai vành mắt nặng trĩu đen kịt, nhưng cả hai lúc này đều có vẻ mặt tinh thần sáng láng, cười đến mức ngay cả ánh sáng trong mắt cũng không nhìn thấy, Đinh Nguyệt Hoa xinh xinh đứng bên cạnh Đinh Triệu Huệ, gương mặt cười đến đỏ ửng. Phạm tiểu vương gia thì ngồi ở vị trí khách quý, ý cười ngâm ngâm, Thiệu Vấn đứng ở phía sau hiển nhiên không cần phải nói một lời, trời sinh đã có khuôn mặt tươi cười, đến ngay cả Mạc Ngôn luôn luôn lạnh lùng dường như hôm nay cũng ngấm vào chút không khí vui mừng.

Chính giữa đại sảnh, bày ra hai chiếc rương lớn bằng gỗ đàn nạm vàng khắc hoa, mỗi chiếc đều cao ba thước, rộng ba thước, Nhất Chi Mai đứng ở giữa hai chiếc rương, vẻ mặt chứa ý cười thành khẩn, Tiểu Dật đứng ở phía sau Nhất Chi Mai, hơi khom lưng, quả là bộ dáng kính cẩn hiếm thấy.

"Triển đại nhân, Ngũ đệ, Kim giáo úy, Nhan huynh, mau mau mau mời ngồi, hôm nay xin mời chư vị và Phạm tiểu vương gia cùng nhau làm chứng cho đại hỷ sự của Đinh trang." Đinh Triệu Lan trông thấy đám người Triển Chiêu vừa đến, vội đứng dậy mời bốn người ngồi xuống, cười vang nói.

"Đây, đây là sao? Kế sách ngày hôm qua không phải là thất bại rồi sao, tại sao..." Kim Kiền ngồi xuống ghế dựa, trợn mắt nhỏ, mặt đầy kinh ngạc.

Chớ nói đến Kim Kiền không hiểu ra sao, mà ngay cả Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng đều thập phần kinh ngạc.

"Hôm qua Đinh đại với Đinh nhị còn kiên quyết tóm lấy chúng ta cả đêm bắt nghĩ cho ra biện pháp, lo tới mức cơm sáng cũng ăn không vô, sao chỉ chớp mắt một cái hôn sự đã thành rồi?" Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Nhan Tra Tán bên cạnh.

"Việc này..." Nhan Tra Tán nghĩ một chút, mỉm cười: "Nhân duyên trời định, Nhan mỗ chỉ là một tục nhân, tất nhiên không thể lĩnh hội."

"Ngươi nói chuyện giống hệt giọng điệu tứ ca —–" Bạch Ngọc Đường giở ra ánh mắt xem thường, lại nghiêng đầu áp tới bên cạnh Kim Kiền: "Theo Ngũ gia thấy trong này chắc chắn có ẩn tình! Tiểu Kim Tử ngươi thấy thế nào?"

Hỏi xong một lúc lâu, vẫn không thấy Kim Kiền lên tiếng trả lời, Bạch Ngọc Đường không khỏi buồn bực, ghé mắt ngắm một cái, chỉ thấy Kim Kiền mặt đầy ánh hồng, mắt nhỏ bắn ra tia sáng xanh, ánh chớp rọi sáng, trong miệng còn lải nhải không ngừng:

"Nhất Chi Mai tới cầu hôn tương đương với việc hôn sự của Đinh tiểu thư đã thành, tương đương với việc một trăm lượng bạc tiền lì xì lập tức vào tay, tương đương với việc ta có thể đem tàng trữ trong ngân hiệu Tử Kỳ lãi suất cao nhất... hay là cho vay nặng lãi nhỉ? Hay là đầu tư buôn bán? Không ổn không ổn, vẫn nên mua thêm mấy cái đai lưng đặt vào trong phòng Tiểu Miêu thì tốt hơn..."

"Kim giáo úy!" Triển Chiêu ngồi bên cạnh Kim Kiền đột nhiên ra tiếng: "Đai lưng gì?"

"Gì? Đai lưng gì?" Kim Kiền chợt nhấc mắt, mắt nhỏ tròn xoe: "Triển, Triển đại nhân ngài nghe lầm rồi, thuộc hạ nói, nói... Đạn dược! Đúng rồi, thuộc hạ trở về muốn làm nhiều thêm mấy cân đạn dược!" Nói xong câu cuối còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc ra sức gật đầu.

Đuôi lông mày của Triển Chiêu khẽ động, chuyển mắt đi, cúi đầu ẩm trà.

Bạch Ngọc Đường quan sát hai người, nặn nặn lông mày, thầm thở dài một hơi, lại bắt đầu xoay qua đánh giá Nhất Chi Mai đang đứng ở trong sảnh, chậm rãi nheo đôi mắt hoa đào lại, nhỏ giọng nói thầm:

"Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý! Ngày hôm qua còn không hề có dấu hiệu gì, sao hôm nay lại đột nhiên cầu hôn, còn chuẩn bị tốt sính lễ như vậy —-"

Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm, trong đôi mắt híp chợt lóe lên tia chớp, khóe miệng vẽ lên xênh xếch: "Chỉ mới một đêm mà đã có thể chuẩn bị tốt hai rương sính lễ to rồi à? Há há, sính lễ này —– chắc không phải là do giang hồ đệ nhất thần trộm suốt đêm đi 'mượn' ở chỗ nào đó đem tới chứ?"

Một câu này của Bạch Ngọc Đường tuy nhỏ giọng, nhưng chư vị có mặt tại đây hơn phân nửa đều là người có nội công cao cường, sao lại không nghe được.

Ánh mắt mọi người đều không khỏi tập trung lên hai chiếc rương kia.

"Khụ..." Đinh Triệu Huệ vội ho một tiếng, hướng tới Nhất Chi Mai nói: "Không biết trong hai chiếc rương này là —–"

Mắt phượng của Nhất Chi Mai nhướng lên, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, lại nhìn quét qua mọi người, ôm quyền cười nói: "Nếu chư vị tò mò như vậy, sao không thử mở ra đánh giá?"

"Đúng vậy, xem thử, xem thử!" Đinh Triệu Huệ nhảy người lên, bước tới mở chiếc rương thứ nhất ra, đưa mắt nhìn vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi "Hả?" vang một tiếng.

Đinh Triệu Lan sửng sốt, cũng đứng dậy đi hai bước tới trước rương, vừa thấy tường tận vật bên trong rương, mặt cũng thoáng vẻ nghi hoặc, nhìn qua Nhất Chi Mai hỏi: "Mai huynh, đây là?"

Nhìn thấy hai người phản ứng như thế, những người còn lại cũng vô cùng tò mò, đều đồng loạt đứng dậy tụ tập đến xung quanh rương, ngóng cổ ngó vào trong rương, vừa nhìn thấy, lại kinh ngạc.

Thứ trong rương không phải vàng bạc, không phải châu báu, không phải ngân phiếu, cũng không phải tơ lụa, thậm chí thoạt nhìn cũng không phải là thứ gì đáng giá, mà chỉ đầy chật sách, ở trên bìa đều có viết tên. Trên mặt của bốn cuốn sách đầu tiên chia ra viết "Hàng Châu", "Biện Lương", "U Châu", "Vân Châu", nét mực còn hơi thấm ướt, ngầm tỏa ra mùi mực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!