Chương 9: Thanh Long Châu - Đệ Cửu Hồi

Sát thủ kinh hoàng hủy đi thuốc giải,

thuốc dẫn phối dược hiển hiện giang hồ.

* * *

Nắng mai chớm tỉnh, chim hót vui tai.

Thôn Du Lâm đã yên tĩnh hơn mười ngày, cuối cùng hôm nay cũng xuất hiện một màn náo nhiệt.

Nói chính xác hơn, là trong sân nhà huynh đệ Nhan thị có phần náo nhiệt... Hoặc nói là, tại phòng bếp có chút hỗn loạn...

"Bạch huynh, việc nhỏ nhặt như hầm cháo nấu cơm này, hà tất làm phiền Bạch huynh phải đích thân động thủ, vẫn nên chờ Nhan huynh quay về..."

Trong phòng bếp, Nhất Chi Mai co rút da mặt trừng mắt nhìn vào Bạch Ngọc Đường đang ra vẻ thành thạo cầm nồi nhặt sạn, tận tình khuyên nhủ.

"Nhan huynh và Tiểu Dật đi đưa cháo cho thôn dân rồi, không có thời gian lo đồ ăn sáng cho chúng ta, còn phải tuần tra cả đêm, nếu không ăn cái gì Ngũ gia ta sẽ đói tới dẹp lép." Bạch Ngọc Đường mang nồi đặt lên bệ bếp, vén tay áo, tự tin tràn đầy nói: "Nghĩ Bạch Ngũ gia ta đã ăn hết các món ngon đại giang Nam Bắc, chẳng qua chỉ là nấu vài món ăn sáng, có khó khăn gì?"

"Bạch..." Nhất Chi Mai đang muốn mở miệng, đã thấy Bạch Ngọc Đường dứt khoát múc một muôi dầu, ào một cái trút ngược vào trong chảo thiết vừa mới ngâm qua nước.

"Xèo xèo —– ầm!"

Giọt nước sôi bỏng rát bắn ra tung tóe, lửa lớn rừng rực bừng lên khắp mép chảo xào.

"Á á!" Bạch Ngọc Đường hét thảm một tiếng, vươn một tay bắt lấy cái chảo quăng ra ngoài.

Không thể không nói, Bạch Ngọc Đường quả nhiên không hổ là hiệp khách thành danh đã lâu trên giang hồ, một cái quăng này, trong chớp mắt đã mang chảo xào biến thành ám khí hạng nhất.

Cái chảo vèo một cái bay lên xà nhà, xuyên qua nóc, ngọn lửa quanh chảo thuận gió thổi bùng lên, làm cháy bén toàn bộ cỏ tranh gỗ tạp trên nóc phòng bếp thô sơ nhà họ Nhan, chỉ một thoáng, ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc mù mịt, ù ù ào ào cháy sạch sẽ, quả là náo nhiệt.

Hai bóng người một đen một trắng chạy ù thoát ra khỏi màn khói lửa đặc quánh.

"Bỏng chết Ngũ gia!" Bạch Ngọc Đường giậm chân, thổi cánh tay.

"Khụ khụ, hù chết tại hạ..." Nhất Chi Mai ôm mấy cọng tóc trắng bị đốt trụi trên đầu, vẻ mặt chưa hết kinh hồn.

"Xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu phóng ra từ sau viện, vừa thấy phòng bếp bị khói cuộn dầy đặc bao phủ, nhất thời trợn mắt kinh hoàng.

"Chẳng lẽ có kẻ đánh lén, tính đốt trụi phòng bếp, cắt đứt nguồn lương thực của chúng ta?" Kim Kiền theo sát sau Triển Chiêu chạy tới nơi, đội theo hai cái mắt gấu mèo màu đen kịt, quá sợ hãi kêu lên.

"Đây, đây là?" Nhan Tra Tán xách theo giỏ đồ ăn chạy gấp tới, vừa thấy tình hình phòng bếp lúc này, loáng cái cả kinh chết trân tại chỗ.

"Là tên nào không có lương tâm dám thiêu trụi phòng bếp của ta!" Tiểu Dật phía sau Nhan Tra Tán vừa sợ vừa tức, chửi ầm lên!

"Khụ khụ..." Đôi tròng mắt của Nhất Chi Mai liếc hướng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, chớp chớp mắt, cười gượng nói: "Xem ra mấy chuyện nấu nướng này quả nhiên chỉ có người phi thường mới có thể đảm nhiệm.."

Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

"Còn không mau cứu hỏa?" Triển Chiêu nhíu mày trừng mắt lườm Bạch Ngọc Đường một cái.

Bấy giờ mọi người mới có phản ứng, khẩn trương phát huy công phu bản thân, người xách thùng nước thì xách thùng nước, kẻ bưng chậu rửa mặt thì bưng chậu rửa mặt, trong lúc nhất thời, phía trên sân lớn của Nhan gia bay loạn vèo vèo các cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, tạt nước dập lửa, không tới một khắc, thế lửa trong phòng bếp liền bị đẩy lùi.

Lại nhìn vào phòng bếp của Nhan gia lúc này, cỏ tranh trên nóc nhà bị thiêu cháy hơn phân nửa, chừa lại non phân nửa đọng nước đang tí tách nhỏ giọt, trong phòng bếp thì cháy đen toàn bộ, vô cùng thê thảm.

Mọi người nhìn vào một đống hỗn độn trước mắt, im lặng một lát, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hì hì cười gượng vài tiếng, quay đầu không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!