Chương 7: Thanh Long Châu - Đệ Thất Hồi

Mỹ nhân kế vòng vòng tơ nối,

thôn Du Lâm thánh chỉ truyền tuyên.

* * *

Thanh tập trấn, trấn cũng như tên, phố chợ phồn thịnh, nhất là chợ sớm, lại cực kỳ tấp nập. Vào sáng tinh mơ lúc mặt trời còn chưa ló dạng, đã có đông đảo các mối lái thương buôn gánh đòn gánh, lừa gù hàng, nhà nông trồng rau, buôn sức người, tất cả đều từ cửa thành tuôn vào con đường cái phía chính nam cổng thành, rộn ràng huyên náo, đan giầy rơm, bán hương liệu, mài gương đồng, bán cháo, bán cơm, bán bột phấn, bán đậu phụ... Tất cả đều chen chúc ở hai bên đường lớn, thét to rao hàng, kẻ kêu người đáp.

Nhất là nơi buôn bán đồ ăn sáng như cửa hiệu bánh rán, lại chật ních người đến mua hàng, phần đông là những hán tử buôn sức lực, dân trồng rau, tiểu thương, đều tập trung bên trong cửa hiệu ăn bữa sáng.

Nói đến cửa hiệu bánh rán họ Dư kế bên y quán Lã thị, thì phải nhắc đến vị chủ quán có thái độ làm người phúc hậu, lượng thức ăn cân đo vừa phải, mỗi buổi sáng đều buôn may bán đắc, trong quán chưa từng ít hơn năm khách quen, khách nhân quanh năm lui tới quán ăn uống tiệc tùng, tính đến nay đã qua hai năm, trong quán liền có nhiều gương mặt quen thuộc.

Có điều hôm nay, một bàn cạnh cửa sổ, sát bên quầy hàng y quán Lã thị, thoạt nhìn lại có phần lạ mắt.

Một bàn bốn người này, ngồi đối diện hai hai, hai thanh niên ngồi một bên, hai thiếu niên ngồi một bên khác. Hai thiếu niên, một cao một thấp, người thấp mắt to, giở ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, người cao mắt nhỏ, đang hùng hục nhét đồ ăn vào miệng. Còn hai thanh niên kia, một người mặc hắc y, bộ dáng ngái ngủ, miệng ngáp mấy cái liền, một người mặc áo trắng, dùng quạt che đi nửa khuôn mặt, cho dù là lúc ăn bánh rán, cũng chưa từng hạ cây quạt đang che khuất mặt xuống nửa phần, chỉ xắn từng miếng bánh nhỏ đưa đến miệng phía sau quạt, quả là người nhã nhặn lịch thiệp. Tất nhiên, bốn người đó chẳng ai khác chính là Tiểu Dật, Kim Kiền, Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường.

"Thông thường vào giờ này, y quán Lã Thị đã sớm mở cửa chẩn bệnh, tại sao hôm nay lại chậm trễ chưa chịu mở cửa?" Tiểu Dật nhìn qua y quán Lã Thị đang khép chặt cửa chính, lẩm bẩm nói.

"Chẳng lẽ là tối qua quá mức náo loạn, làm hại hôm nay bọn chúng không dám mở cửa?" Nhất Chi Mai đang ngáp nửa chừng cũng dừng lại.

"Đừng nói là bị tên tuổi của 'Ác thử trại' hăm dọa rồi chứ?" Bạch Ngọc Đường cẩn thận che lại khuôn mặt tuấn tú của mình, sợ nếu bất cẩn một cái để lộ tướng mạo, lại đưa tới họa đào hoa.

"Nè! Bây giờ y quán này còn không thèm mở cửa, kế liên hoàn gì đó của ngươi còn dùng được không?" Tiểu Dật lạnh giọng hỏi Kim Kiền.

Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời nhìn sang Kim Kiền.

Kim Kiền ló ra cái mặt bị chôn trong bát cháo, miệng sụp soạp không rõ: "Không vội, không vội, sẽ mở ngay thôi."

"Hả?" Mọi người đang buồn bực, chợt nghe trên phố nổi lên một trận ồn ào, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy một đám cô nương trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp như hoa, vọt tới trước cửa chính của y quán Lã thị hệt như ong vỡ tổ, đằng sau dồn đằng trước bắt đầu phá cửa.

"Mở cửa đi!"

"Giờ nào rồi, còn không mở cửa, mở cửa nhanh đi!"

"Mở cửa, mở cửa, không mở cửa đừng trách chúng ta không khách khí!"

Ván cửa y quán bị đám cô nương này đập phá đến lắc lư rung rinh, vụn gỗ trên xà cửa rơi tới tấp xuống đất.

Khách nhân trong cửa hiệu bánh rán, người đi lại trên đường cái, các vị chủ hiệu buôn, đều bị thế trận này làm kinh hãi đến ngây người, kẻ ăn cơm, người uống trà, khuân vác hàng hóa, thét to chào hàng, đẩy xe, đi đường... tất cả đều dừng việc đang làm lại, ngây đơ ra nhìn đăm đăm vào đám cô nương này.

"Đó, đó không phải là cô nương Quần Phương lâu sao?"

"Mới rạng sáng, cô nương thanh lâu sao lại chạy loạn trên đường cái, còn đến phá cửa nhà người ta?"

"Ấy ấy, chẳng lẽ là Lã đại thiếu này đến chơi kỷ viện không trả tiền, nên các cô nương Quần Phương lâu mới rạng sáng đã đến đá quán đòi tiền?"

Bô lô ba la, trong lúc nhất thời chung quanh rộn lên cả ngàn lời bàn tán, còn có không ít kẻ thích náo nhiệt, từ từ áp sát lại, vây chung quanh y quán Lã thị, tò mò dự đoán kết cục.

Lại nhìn đến bốn người trong quán bánh rán, Kim Kiền ngốn hết từ miếng lớn tới miếng nhỏ bánh rán trên bàn, Nhất Chi Mai nhếch đuôi lông mày, da mặt Tiểu Dật run rẩy, Bạch Ngọc Đường thì lập tức giơ quạt che hết khuôn mặt, còn liên tục lui vào trong góc phòng, cứ như gặp phải nước lũ hay giã thú, hận không thể chộp lấy cái giẻ lau che lấp cả mặt.

"Thế nào, ta nói không sai chứ." Kim Kiền nhai bánh rán rau ráu nói.

Quả nhiên, bất quá một lát sau, cửa chính y quán Lã thị đã bị các cô nương Quần Phương lâu đạp cho mở toang, còn không đợi hai tên hỏa kế ra mở cửa hồi phục lại tinh thần, một đám cô nương đã phóng tới trước quầy y quán, trong tay ai ai cũng đều giơ ra một toa thuốc.

"Mau mau mau, bệnh người ta bộc phát nặng, không thể chịu đựng lâu nữa, chạy nhanh bốc thuốc đi!"

"Bệnh của ta mới là bộc phát nặng, muội muội, muội chớ có tranh với tỷ tỷ!"

"Ôi, ta thấy thân thể tỷ tỷ thực khỏe mạnh, bị bệnh khi nào chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!