Liên hoàn mỹ nhân kế bước đầu xuất trận,
Quần Phương lâu giáo úy dương oai.
* * *
Sớm mai chim hót rộn phố thành, nắng nhạt trời quang khí trong xanh.
Thời gian sáng sớm, trong Quần Phương lâu ở phía Tây Nam Thanh Tập trấn vô cùng yên ắng.
Tú bà và các cô nương bận bịu cả buổi tối, lúc này sau khi tiễn bước khách nhân, liền quay về phòng ngủ bù, chỉ chừa lại một tên quy nô ở lại đại sảnh quét tước bãi chiến trường đêm qua.
Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa dồn dập, quy nô ngáp một cái, tức giận quát lên: "Gõ cái gì mà gõ, đóng cửa rồi, buổi tối lại đến đi!"
Nhưng tiếng đập cửa còn không chịu dứt, ngược lại càng dồn dập hơn mấy lần.
"Con bà nó, là tên không có mắt nào nóng vội như vậy, mới rạng sáng đã đến chơi kỹ viện..."Quy nô vừa ngáp dài, vừa lầu bầu lải nhải đi tới cửa, mở cửa ra nói: "Tới đây, tới đây, khỏi cần gõ nữa, đòi mạng ta, rõ thật là!"
Ván cửa chậm rãi mở ra, chỉ thấy ở ngoài cửa có hai người đang đứng, đều phục trang như kẻ sai vặt, một người bên trái, dáng người gầy gò, mắt nhỏ mày rậm, bộ dáng cực kỳ không đáng để vào mắt, mà người bên phải kia, tuy rằng nhìn qua chỉ mới mười một mười hai tuổi, đỉnh đầu chỉ đứng tới lỗ tai của gã sai vặt bên cạnh, nhưng dáng vẻ còn đoạt mắt nhìn hơn cả gã sai vặt kia, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt, cứ như quả nho tươi ngon mọng nước, làn da như thể bôi quét phấn hương, vừa trắng vừa mịn, tuy biểu cảm trên mặt có hơi khó ngửi, nhưng với dáng vẻ nhỏ nhắn này, muốn so với Xuân Đào tỷ tiền thưởng nhiều nhất Quần Phương lâu, thì cũng không phải điều gì khó khăn.
"Nhị vị là..." Quy nô do dự hỏi.
"Vị tiểu ca này, chỗ này là Quần Phương lâu đúng không?" Gã sai vặt mắt nhỏ tươi cười hỏi.
"Không phải trên cửa viết rất rõ sao?" Quy nô mất hứng đáp.
Gã sai vặt mắt nhỏ kia lại cười nói: "Quả nhiên là Quần Phương lâu, kỹ viện lớn nhất Thanh Tập trấn, lợi nhuận cao nhất, cô nương xinh đẹp nhất, ngay cả tiểu ca trông cửa cũng có khí thế như vậy, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy mà!"
Gã sai vặt mắt to bên cạnh liếc gã sai vặt mắt nhỏ, trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Quy nô kia vừa nghe thấy thế, tức thì vui vẻ ra mặt, cảm tình đối với tên mắt nhỏ dung mạo xấu xí này tăng lên không ít: "Ôi, vị gia đây thực có con mắt tinh tường, quá khen, quá khen! Không biết sáng sớm vị gia đây đến Quần Phương lâu là muốn..."
"Ầy, xem vị tiểu ca này hỏi kìa, đến Quần Phương lâu tự nhiên là tìm cô nương để vui vẻ rồi!" Gã sai vặt mắt nhỏ híp mắt cười.
"Tìm cô nương vui vẻ?" Quy nô trợn to hai mắt, quan sát hai người, nghi hoặc nói: "Nhìn tuổi của nhị vị, với cách ăn mặc..."
"Tất nhiên không phải hai ta, mà là công tử nhà ta!" Gã sai vặt mắt nhỏ nói.
"Công tử?" Quy nô thò đầu ra xem xét chung quanh: "Không biết công tử nhà ngươi là..."
"Công tử nhà ta không phải ở phía sau ta sao..." Gã sai vặt mắt nhỏ quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau không một bóng người, mắt nhỏ hơi nhíu lại, đột nhiên hai tay chống nạnh, lớn tiếng kêu: "Đến Quần Phương lâu rồi, công tử, chớ để lỡ đại sự —–"
Một tiếng quát này, lập tức khiến cho tên quy nô kia hoảng sợ, nghĩ thầm trong lòng: không thể tin được gã sai vặt này thoạt nhìn gầy bẹp, mà giọng lại to như vậy, một tiếng quát này, phỏng chừng mọi người ở ba con phố lân cận cũng có thể nghe được.
Tiếng quát còn chưa dứt, tên quy nô liền thấy mắt hoa lên, thoáng cái trước mặt đã xuất hiện thêm một bóng người.
"Ta ở đây được chưa."
Giọng nói của người mới tới như hương mỹ tửu đệ nhất của Quần Phương viện, vương vương say lòng người.
Quy nô vừa nhìn rõ lại, tức thì trợn mắt há hốc mồm.
Vị công tử trước mắt này, toàn thân là áo bào tơ lụa trắng thuần như tuyết, không vương hạt bụi, chân giẫm giầy đế bạc, như thể bước trên mây nguyệt, tóc đen như mực, đai trắng như trăng, đôi mắt hoa đào, lúc mắt đưa mày giương, ý xuân dào dạt, phong tình không kể sao cho hết, hệt như tiên tử bước ra từ trong tranh.
Quy nô bị công tử tuấn tú trước mắt mê hoặc tâm thần, không phát hiện ra cái gã sai vặt mắt to kia cũng có cùng một vẻ mặt chấn kinh.
Gã sai vặt mắt nhỏ vừa thấy bộ dáng hai người này, ý cười trên mặt càng rõ hơn, lại quay qua nói với quy nô: "Vị tiểu ca này, công tử nhà ta đến đây để bàn chuyện mua bán lớn, làm phiền vị tiểu ca đây mời ma ma Quần Phương lâu ra đón khách."
Lúc này quy nô kia mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu khom lưng nói: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay, đi ngay!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!