Thôn Du Lâm nhị sư tái xuất,
hiến diệu kế kinh động anh hùng.
* * *
Vào lúc nửa đêm, bóng tối dày đặc, ở ngoại ô Thanh Tập trấn âm u tĩnh mịch, chỉ có giọng nói của Nhất Chi Mai là hết sức rõ nét.
"Triển đại nhân, nhóc trộm này không phải là đồ đệ của tại hạ! Chuyện Thanh Tập trấn bị mất dược liệu, xác thực không có can hệ tới tại hạ!"
"Cái gì? Bảo vật hoàng cung bị mất trộm? Chuyện đó có can hệ gì tới tại hạ đâu?"
"Tại hạ vào hoàng cung trộm bảo khi nào? Bạch huynh ngươi chớ có vu khống tại hạ."
"Bảo vật hoàng cung bị mất trộm với việc dược liệu của Thanh Tập trấn bị đánh cắp? Triển đại nhân, hai, hai việc này... cũng quá không liên quan tới nhau mà!"
"Từ lúc tại hạ chia tay chư vị cho tới nay, đều tuân theo nề nếp quy cũ, cửa chính không ra cổng sau không bước, là nhất đẳng dân chúng thiện lương!"
"Tại hạ oan uổng quá... Triển đại nhân, ngài cần phải trả lại sự trong sạch cho tại hạ..."
Kim Kiền quan sát ba bóng người ở cách đó không xa, thở dài.
Kể từ một khắc trước, chỉ còn nghe được vỏn vẹn một mình Nhất Chi Mai ở bên kia hô to gọi nhỏ, tuy rằng không nghe rõ hai người Triển, Bạch tóm lấy Nhất Chi Mai tra khảo cái gì, nhưng lúc nghe thấy câu trả lời của Nhất Chi Mai cũng có thể đoán được vài phần.
Có điều, trình độ thẩm vấn của Tiểu Miêu với Bạch Thử này thật quá kém cỏi, tra hỏi hơn nửa đêm, mà chỉ nghe thấy Nhất Chi Mai gào to oan uổng, ngay cả cái chân lông manh mối cũng tra không ra, nghe mãi làm cho mí mắt Kim Kiền đánh nhau, lòng bàn chân phát đau, cuối cùng chịu không nổi cơn buồn ngủ, đành đặt mông ngồi xuống đất, ngắm ba người đằng xa bắt đầu lảm nhảm:
"Ở ngoài vùng thôn quê hẻo lánh trăng tối gió cao, ba tên đại nam nhân cù nhằn cù cưa, còn thể thống gì?"
"Xin hỏi vị ca ca này xưng hô thế nào?"
Một tiếng "Ca ca" vừa kêu lên trong veo như nước, làm Kim Kiền nghe thấy phải giật thót một cái, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện hóa ra mình vừa ngồi xuống ngay bên cạnh nhóc trộm tự xưng Tiểu Dật kia, bấy giờ, nhóc trộm đang dùng một đôi con ngươi trong suốt lấp lánh nhìn mình chòng chọc.
Vừa nãy tối như hũ nút nên không trông thấy rõ, nay ngồi ở cự ly gần, Kim Kiền mới nhận ra, bộ dạng của nhóc Tiểu Dật này thật đúng là —
- quá đáng yêu.
Hai hàng lông mày nho nhỏ thật dài, đôi mắt vừa to vừa sáng, mi rậm cong cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng trơn trơn, dáng người non nớt bé nhỏ, tuy rằng trên mặt bám một bệt đen đúa lẫn lội bùn đất, nhưng cũng không che được làn da trắng nõn bên trong, nhóc trộm này cùng lắm chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đúng là không cần phải nói gì cả, chỉ cần đứng yên đó thôi, cũng đủ làm cho người ta nảy sinh thiện cảm, hận không thể nhét vào trong tay nhóc hai xâu đường hồ lô.
Huống chi giờ đây Tiểu Dật lại đang dùng một loại biểu cảm ba phần đáng yêu bảy phần lanh lợi nhìn chằm chằm Kim Kiền, hơn nữa một tiếng "Ca ca" giòn vang này, nghe vào tai làm xương cốt toàn thân của Kim Kiền cũng phải run lên mấy chập, mà buột miệng nói ra câu trả lời: "Ta gọi là Kim Kiền."
"Thì ra là Kim ca ca." Tiểu Dật sụp mắt gọi to một tiếng: "Kim ca ca, sư phụ phải mất bao lâu nữa mới có thể lại đây vậy?"
"Cái này..." Kim Kiền liếc mắt nhìn về phía ba người xa xa còn đang dây dưa chí chóe, thở dài nói: "Sợ là còn phải có một trận tử chiến."
"A." Tiểu Dật ngoan ngoãn gật gật đầu: "Tiểu Dật ngoan nhất, Tiểu Dật không quấy rầy sư phụ." Dứt lời, người lắc trái lắc phải, mặt mũi lông mày đều vo thành một đống, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
"Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?" Kim Kiền vội áp sát lại hỏi.
"Tiểu Dật khỏe lắm, Tiểu Dật không có bị sư phụ thắt roi làm khó chịu đâu." Tiểu Dật cau mày, cụp đầu xuống nhỏ giọng nói.
"Roi?" Kim Kiền sửng sốt, vừa nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra Nhuyễn Tiên của Nhất Chi Mai còn đang bện chắc lấy người Tiểu Dật.
Thân thể nhỏ gầy của Tiểu Dật bị mấy vòng roi da trói giữ sít sao, da thịt trên cánh tay đều đã hơi vặn vẹo biến dạng, làm chân mày của Tiểu Dật càng nhăn thít lại, lông mi lay động run rẩy, hai mắt hơi đỏ lên, môi hồng chúm chím khẽ mở...
"Ực." Kim Kiền cảm thấy tiếng nuốt nước miếng của mình hình như có hơi lớn.
Ê ê, cái này, cái này... Hình như, tựa như , giống như, có phần không thuần khiết đi!
"Khụ khụ, để ta cởi trói giúp ngươi." Kim Kiền ho khan hai tiếng, dợm bước lên phía trước thuần thục cởi bỏ roi da trên người Tiểu Dật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!