Chương 4: Thanh Long Châu - Đệ Tứ Hồi

Cải trang xuất hành ngầm tra xét,

đêm dò y quán gặp cố nhân.

* * *

Triển Chiêu dẫn theo Bạch Ngọc Đường vào phòng khách, Bạch Ngọc Đường lập tức mang những việc lạ gặp được trên đường kể lại cặn kẽ cho Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, trong phòng khách Khai Phong phủ nhất thời không một ai lên tiếng.

Công Tôn tiên sinh bày ra thư giản nói: "Tại hạ vừa nhận được báo cáo của Huyện thừa Thanh Tập trấn, nhiều y quán trong Thanh Tập trấn không hiểu vì lý do gì thường xuyên mất trộm dược liệu, tại thôn Du Lâm cách Thanh Tập Trấn chưa đến mười dặm, thôn nhân trong thôn đều nhiễm phải bệnh lạ, không biết việc này với việc Bạch thiếu hiệp gặp được trên đường có phải là cùng một chuyện hay không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đúng vậy, đích xác chính là thôn Du Lâm và Thanh Tập trấn."

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, như đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, Bao đại nhân lên tiếng hỏi: "Công Tôn tiên sinh nghĩ như thế nào?"

Công Tôn tiên sinh cân nhắc một lát đáp: "Đại nhân, Thanh Tập trấn và thôn Du Lâm này chính là manh mối duy nhất có can hệ tới Thanh Long Châu, cần phải lập tức phái người đến đó điều tra."

"Bản phủ cũng cho rằng như thế." Bao đại nhân gật đầu, lại quay qua nói với Triển Chiêu và Kim Kiền: "Triển hộ vệ, Kim giáo úy, bản phủ mệnh cho hai người các ngươi mau đến Thanh Tập trấn và thôn Du lâm điều tra." Ngừng một chút, lại trầm giọng nói: "Hạn bảy ngày đã qua hai ngày, Triển hộ vệ đi lần này nếu có chút manh mối, cấp tốc hồi báo, nếu không có bất cứ tin tức gì nhanh chóng hồi phủ, bên trong phủ nếu có tin tức gì khác, cũng sẽ thả bồ câu đưa tin."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Triển Chiêu, Kim Kiền ôm quyền.

Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt hoa đào lại, tiến lên một bước nói: "Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường cũng nguyện góp chút sức lực."

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lại liếc nhau, gật đầu vui vẻ nói: "Như thế rất tốt, vậy làm phiền Bạch thiếu hiệp."

Công Tôn tiên sinh quan sát ba người, khẽ chau mày: "Án Thanh Long Châu mờ mịt khó đoán, kẻ trộm châu thân phận khó dò, mục đích không rõ, những suy luận của chúng ta hiện tại đều là phỏng đoán theo lẽ thường, đến nay vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực, ba người đi lần này con đường phía trước mịch mù không rõ, hung hiểm khó lường, theo như học trò thấy, tốt hơn hết không nên để bại lộ thân phận, bí mật điều tra mới tương đối thỏa đáng."

"Công Tôn tiên sinh nói chí phải." Bao đại nhân nói.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, quay người định bước ra ngoài.

"Triển hộ vệ khoan đi đã." Công Tôn tiên sinh mở miệng gọi Triển Chiêu lại, có chút buồn cười nhìn Triển Chiêu: "Chẳng lẽ Triển hộ vệ muốn ăn mặc như vậy để xuất hành bí mật điều tra ư?"

Triển Chiêu liếc nhìn trang phục tố lam trên người một cái, hơi khó hiểu: "Có gì không thể?"

Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, Bao đại nhân, Trương Long, Triệu Hổ cũng lắc lắc đầu.

Trương Long ở một bên không nhịn được nữa, mở miệng xen vào một câu: "Triển đại nhân, tình hình hiện tại không giống với trước kia, nếu Triển đại nhân ăn mặc như thường lệ xuất hành, chỉ sợ còn chưa kịp ra khỏi cửa thành, tất cả dân chúng trong phạm vi hai mươi dặm ở Đông Kinh Biện Lương đều biết Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của Khai Phong phủ ra ngoài tra án, như vậy còn gọi gì là điều tra bí mật?"

Triển Chiêu nghe vậy hết sức kinh ngạc: "Trương đại ca nói vậy là sao?"

Trương Long vỗ cái đầu quả dưa: "Ai da, này, này này..."

"Triển hộ vệ." Công Tôn tiên sinh ở một bên nghiêm mặt tiếp lời: "Hiện nay danh hiệu 'Ngự Miêu' nhà nhà đều biết, ngay cả bách tính bình dân trong thành Biện Kinh khi nhắc đến "Ngự Miêu" đều có thể kể ra vanh vách từ tướng mạo, quần áo, cách ăn mặc, cách nói năng, Ngự Miêu thích mang đôi hài nào nhất, thắt lưng mấy tấc, Triển hộ vệ vừa ra khỏi phủ nha, tự nhiên sẽ thu hút ánh mắt của vạn người, như thế thì làm sao có thể che giấu hành tung?"

Sắc mặt Triển Chiêu đen lại.

Bạch Ngọc Đường xì một cái phụt cười ra tiếng: "Ôi chao! Tiểu Miêu, nghe xong ta thấy ngươi có thể so với hoa khôi có tiếng chấn động Biện Kinh rồi đó!"

"Cẩm Mao thử Hãm Không đảo cũng rất nổi danh mà..." Triệu Hổ một bên nói thầm.

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

"Bạch thiếu hiệp!" Công Tôn tiên sinh hé ra sắc mặt nghiêm túc, nói với Bạch Ngọc Đường: "Đoạn tử kể lại việc Cẩm Mao thử đột nhập cấm cung quyết đấu với Ngự Miêu đã lan truyền ngàn dặm trong thành Biện Lương mấy tháng nay, tướng mạo, quần áo, cách ăn mặc, cách nói năng, và cây quạt 'Phong lưu thiên hạ một mình ta' của Bạch thiếu hiệp cũng là đề tài tán gẫu không ngớt của dân chúng Biện Kinh, nay Bạch thiếu hiệp muốn ra ngoài bí mật điều tra với nhóm của Triển hộ vệ, e rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Khuôn mặt tươi cười của Bạch Ngọc Đường tức thì cứng đờ.

"Công Tôn tiên sinh." Sắc mặt Triển Chiêu không tốt, trầm giọng hỏi: "Không biết vì sao danh hào của Triển mỗ và Bạch huynh lại thành như thế..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!