Chương 3: Thanh Long Châu - Đệ Tam Hồi

Trong cấm cung phong vân đại biến,

Thanh Long Châu tung tích khó tầm.

* * *

Trong ấn tượng của Kim Kiền, giữa đêm canh ba truyền người vào cung nhất định không phải là chuyện tốt lành gì! Giống như lần trước, bị Triển Chiêu túm cổ bắt nửa đêm vào cung, bảo là tróc quỷ gì đó, kết quả là quỷ không bắt được, trái lại còn đụng phải một con chuột bạch khó chơi...

Mà lúc này, mắt thấy trước cổng cấm cung dàn trận trận binh khí, Kim Kiền tức khắc đoán ra phiền phức lần này nhất định là chỉ có lớn hơn lần trước.

Trong ngoài cổng cung, cấm quân năm bước một tốp, mười bước một trạm, giáo kích san sát dày đặc, không khí khẩn trương, quân lĩnh lớn bé đều ra ra vào vào, cảnh tượng hối hả, thần sắc trầm trọng, vừa nhìn đã biết có việc lớn xảy ra.

Ngay cả thái giám dẫn đường truyền tin cho Khai Phong phủ cũng có vẻ mặt nặng nề, dừng chân lại nói: "Mời Công Tôn tiên sinh theo chúng ta tới tẩm cung của Thái Hậu, thỉnh Triển đại nhân và Kim giáo úy nhanh đến Tinh Chẩn lâu."

Lời vừa nói xong, ba người nhóm Triển Chiêu đồng loạt sửng sốt.

"Đến tẩm cung của Thái Hậu?" Công Tôn tiên sinh vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.

"Tinh Chẩn lâu?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Chúng ta không tiện nhiều lời, khi đến tẩm cung Thái Hậu Công Tôn tiên sinh tự khắc hiểu được." Thái giám dẫn đường vẻ mặt sốt ruột, lại quay qua Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân chắc hẳn biết đường đến Tinh Chẩn lâu chứ?"

Triển Chiêu gật đầu nói: "Hiển nhiên biết rõ, nhưng..."

Thái giám dẫn đường nhẹ chắp tay: "Khi đến Tinh Chẩn lâu sẽ có người tường trình tất cả cho Triển đại nhân, thỉnh Triển đại nhân đến trước điều tra, Bao đại nhân sẽ đến sau."

Nói xong, vội vã kéo Công Tôn tiên sinh đi về hướng hậu cung.

Triển Chiêu nhíu mày, cũng lập tức xoay người đi về hướng khác, Kim Kiền theo sát phía sau, vừa đuổi theo vừa hỏi: "Triển đại nhân, Tinh Chẩn lâu này là nơi ra sao vậy?"

Triển Chiêu vốn đi như bay, vừa nghe thấy câu hỏi của Kim Kiền, dưới chân đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn Kim Kiền, sắc mặt nghiêm túc nói: "Kim giáo úy, sau khi đến Tinh Chẩn lâu —— nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm."

Kim Kiền đờ người, vội thưa dạ đáp ứng, thầm nghĩ trong lòng:

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Miêu, chẳng lẽ Tinh Chẩn lâu này là khu vực khủng khiếp gì đó? Lãnh cung? Cấm địa? Hay là thắng địa hẹn hò?

Kim Kiền vừa âm thầm phỏng đoán trong lòng, vừa theo sau Triển Chiêu năm quay sáu rẽ, chín vòng tám ngoặt, xoay đến mức hai mắt túa ra đom đóm, mới tới trước một tòa cung lâu bị cấm quân bao quanh trùng điệp.

Kim Kiền giương mắt nhìn, tức thì hai mắt sáng bừng, bắn phá lấp lánh.

Mắt thấy nơi cung lâu này tọa lạc, cột đỏ sơn son, cao vút chọc trời, mái vòm bằng ngọc lưu ly xanh biếc, gác đỏ lơ lửng giữa trời, hai cánh cửa dát vàng, tường vách chạm khắc rồng mây, rõ là khí thế phi thường, quý khí phi thường, chợt làm cho Kim Kiền đối với tòa lâu này sinh ra mười phần thiện cảm.

"Triển đại nhân!" Một giọng nói xen lẫn phấn khởi cắt ngang dòng chiêm ngưỡng của Kim Kiền.

Từ giữa đám đông cấm quân một người hối hả chạy ra, thẳng về phía hai người Triển, Kim.

Kim Kiền nhìn rõ lại, mới phát hiện thì ra là người quen, chính là người phụ trách việc Bạch Ngọc Đường đến làm loạn lần trước, Chỉ Huy Sứ Cấm quân Viên đại nhân.

"Triển đại nhân, ngài tới là tốt rồi, ngài tới là tốt rồi!" Viên đại nhân một mặt lau cái trán đầy mồ hôi, một mặt gật đầu lia lịa với Triển Chiêu, hai mắt tỏa sáng, dáng vẻ điển hình của nhìn thấy thần linh cứu mạng, chỉ thiếu mỗi việc quỳ sụp xuống làm lễ cúng bái Triển Chiêu: "Mau mời, mau mời!"

Dứt lời, còn không chờ Triển Chiêu phản ứng lại, đã vội đẩy người ra cổng lớn định kéo Triển Chiêu vào.

"Chậm đã!" Triển Chiêu vẫn không nhúc nhích, nhíu mày nói: "Viên Chỉ Huy Sứ, Tinh Chẩn lâu há lại là nơi ta với ngươi có thể tùy tiện ra vào sao?"

"Triển đại nhân!" Viên Chỉ Huy Sứ trưng ra bộ dáng muốn khóc nói: "Thánh Thượng đã hạ khẩu dụ, Triển đại nhân không cần lo lắng, mau mau cho mời."

Nói xong không đếm xỉa đến vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên của Triển Chiêu lập tức kéo lôi liên tục vào trong, vừa kéo vừa nói: "Cũng mời Kim giáo úy vào."

Kim Kiền không hiểu ra sao đành phải vào theo, vừa vào tới cửa, liền cảm thấy một luồng không khí thanh sạch tràn vào khiến cả người khoan khoái, nhướng mắt nhìn lên, lập tức không khí xung quanh bốc lên thành hơi nước, xông vào làm hai mắt Kim Kiền ướt át, quá mừng mà khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!