Chương 14: Thanh Long Châu - Đệ Thập Tứ Hồi

Một đêm đàm luận năm người,

một lời kinh động phá chân tâm

* * *

Ánh trăng tỏ tựa ban ngày, ánh đèn hòa lẫn ánh sao.

Bận rộn cả ngày, còn phải sâu sắc chịu đựng hai tầng áp bức tâm sinh lý, sau khi thu dọn xong tất cả của cải, rốt cuộc Kim Kiền cũng có thể thả lỏng tinh thần, quyết định đi ngủ sớm.

Nhưng mới vừa hất nước rửa mặt, khăn còn chưa kịp ướt, lại nghe bên ngoài có người gõ cửa.

Kim Kiền thở dài, miệng càm ràm đi ra mở cửa: "Tên nào không có mắt khuya khoắt còn đập cửa....... Triển đại nhân?!"

Người ngoài cửa, toàn thân tố lam, dáng người cao ráo, mắt sáng như sao, đúng là đệ nhất thần tượng Đông Kinh Biện Lương Triển Chiêu, tân đương nhiệm hàng xóm cách vách của Kim Kiền.

"Kim Kiền, ngươi đang ngủ à?" Triển Chiêu nhìn Kim Kiền hỏi.

Kim Kiền nghệt người, miệng có hơi lắp bắp: "Đương, đương nhiên không có, Triển đại nhân có việc gì sao?"

Á á á, canh khuya nửa đêm, vườn không người vắng một đại mỹ nam như vậy đứng ở cửa —

- quá khiêu chiến định lực của ta đi!

Con ngươi đen của Triển Chiêu chưa lệch khỏi quỹ đạo nửa phần, vẫn cố định nhìn vào Kim Kiền: "Triển mỗ có thể vào trong ngồi không?"

"Tất, tất nhiên có thể!" Kim Kiền nuốt xuống một ngụm nước miếng, nghiêng người cho Triển Chiêu vào phòng.

Trời cao ơi! Ánh mắt Tiểu Miêu hôm nay sao lại có điểm câu người vậy?

Triển Chiêu vào phòng nhìn chung quanh một vòng, liền ngồi ở bên cạnh bàn, liếc mắt đến Kim Kiền đang luống cuống tay chân, nhẹ nhàng cười: "Kim Kiền, không cần câu nệ, lại đây ngồi đi."

Uy uy, đây rốt cuộc là phòng ai hả?

Da mặt Kim Kiền khẽ giật, chậm chạp lê chân bước qua, ngồi vào chiếc ghế cách Triển Chiêu xa nhất.

Nụ cười của Triển Chiêu dần dần nhạt đi: "Ngồi xa như vậy, lẽ nào là ghét bỏ Triển mỗ hay sao?"

"Á!" Kim Kiền cứ như bị bò cạp cắn mông bất giác nhảy bật dậy, cả kinh kêu lên: "Ta biết rồi, ta biết không bình thường chỗ nào rồi, ngươi là ai? Nhất Chi Mai hay Bạch Ngọc Đường, dám nửa đêm cải trang làm Triển đại nhân chạy đến phòng ta, làm bại hoại thanh danh của Triển đại nhân, còn không mau mau khai thật, niệm tình chúng ta từng có chung hoạn nạn, ta có thể xin Bao đại nhân rộng lượng xử lý ngươi!"

Vừa kêu, vừa giương nanh múa vuốt xông lên trước, nắm lấy da mặt Triển Chiêu, thề phải kéo cho ra dụng cụ hóa trang trên mặt của cái tên không rõ thân phận trước mắt.

"Kim giáo úy, ngươi làm vậy là sao?!" Người kia giữ lấy cổ tay Kim Kiền, kéo đến trước mắt mình, giọng nói pha chút hờn giận.

Kim Kiền mới đó khí thế như vòi rồng thoáng chốc đã hóa đá ngay tại trận.

Mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xộc vào xoang mũi —

- Kim Kiền dám lấy thân phận đệ tử duy nhất của Y tiên Độc thánh ra mà đánh cược, người có thể tỏa ra mùi hương "Trong chính phái lại có điểm câu người" loại này, khắp Đại Tống chỉ có độc nhất một Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó.

Mà mùi hương hôm nay lại đặc biệt hơn so với ngày thường, bên trong còn xen lẫn mùi rượu thoang thoảng...

Mẹ nó! Là tên nào dám cho Tiểu Miêu tửu lượng không ra gì này uống rượu hả?

Chẳng lẽ không biết trên đời có một câu kêu là "Say rượu làm bậy" gì gì đó sao?

Kim Kiền khiếp sợ quá độ, cứ đứng bất động tại chỗ khiến cho vị Tiểu Miêu say xỉn không biết là còn duy trì được mấy phần tỉnh táo bất mãn.

"Kim Kiền, không phải bình thường ngươi nói rất nhiều sao? Vì sao hôm nay lại im lặng như thế?" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, lông mi như phiến quạt lúc này nhìn ở khoảng cách gần bằng không càng tăng thêm vài phần dụ hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!