Thôn dân làm chứng Hoàng Kiền đền tội,
viện Phu Tử tân đinh nhập hộ.
* * *
Nhìn vào toàn bộ già trẻ thôn Du Lâm, tâm tình Kim Kiền chỉ có một từ duy nhất để bày tỏ:
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ rưng rưng tuôn trào!
Không phải oan hồn, không phải chuyện liêu trai, mà là người sống biết thở!!!
Xem Nhan Tra Tán kia đi, mười phần thư sinh trước sau như một, nhìn nhóc Tiểu Dật đi, quả nhiên vẫn là cái mặt khó ngửi, còn có đồng học Tiểu Nha thanh mai trúc mã của Tiểu Dật, Trương lão cha, Vương đại thẩm, Từ lão hán... Đội hình làm người ta xúc động biết bao á á á——
Khoan khoan, người kia...
Thái dương Kim Kiền giật nảy.
Cái vị rúc ở hàng cuối cùng mặt mày bôi tro, tóc tai tán loạn, áo quần tả tơi, giống hệt cái ban kia, nhìn thế nào cũng khá giống với cái tên lười đến tận xương, sợ nhất phiền toái, Nhất Chi Mai?
Kim Kiền rướn rướn đầu, đang muốn xem cho rõ, lại bị Triển Chiêu bên cạnh túm lấy cổ áo.
Vòng mắt nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu thu mắt, sắc mặt như thường.
Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy đỉnh đầu "Binh" một tiếng, lập tức khoanh tay cúi đầu, bưng tai bịt mắt bày ra tạo hình cây cột cửa tiêu chuẩn.
Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhìn xem chắc lưỡi, thầm nghĩ nếu không phải lúc này đang ở trên công đường, nhất định phải trêu chọc một phen.
Chợt nghe dưới công đường hơn ba mươi thôn dân quỳ xuống đất đồng thanh hô: "Thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Bát vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến Bao đại nhân, Thái Sư đại nhân!"
Công đường nhất thời yên tĩnh.
Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc: "Các ngươi là thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn?"
"Bẩm đại nhân, đúng vậy." Người đáp lời là Nhan Tra Tán, chỉ thấy hắn toàn thân nho sam, mặt mũi sáng sủa, giọng như suối nước, quỳ phía sau Hoàng Kiền tạo hình đáng khinh, thật sự là "Một là trăng trên trời, một là bùn dưới đất", tương phản thật lớn.
"Không thể nào!" Bàng thái sư quát to: "Thôn dân thôn Du Lâm kia rõ ràng, rõ ràng... Đúng, đúng rồi, chẳng phải hôm qua Bao đại nhân đã phái người đi dò hỏi, Huyện thừa hồi báo rằng thôn Du Lâm chỉ là một thôn trống sao, thế nào mà hôm nay thôn trống lại trồi lên nhiều thôn dân như vậy? Nhất định là giả mạo!"
"Chúng thảo dân không phải giả mạo!" Nhan Tra Tán nghiêm mặt nói: "Chúng ta có mang theo bên người tập chứng hộ tịch, đại nhân có thể tra duyệt!" Dứt lời, Nhan Tra Tán liền lấy ra một tập sách từ trong lòng, đưa cho nha dịch bên cạnh, trong lúc Bao đại nhân lật xem, tiếp tục nói: "Chỉ vì mấy ngày trước toàn bộ thôn dân khởi hành đến Khai Phong phủ khấu tạ hoàng ân, trong thôn không người, cho nên mới lỡ mất người mà Bao đại nhân phái tới điều tra."
Bao đại nhân lật xem hộ tịch xong, lại đưa qua cho Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh giở xem từng cái xong mới nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thật sự là thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn."
Hoàng Thượng gật gật đầu, nhìn Nhan Tra Tán, ngữ khí bất tri bất giác hạ xuống vài phần: "Ngươi là ai?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân là người của thôn Du Lâm, Nhan Tra Tán."
"Tại sao ngươi lại nói, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm đến Khai Phong phủ là vì khấu tạ Hoàng ân?"
Nhan Tra Tán lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Ba mươi bốn thôn dân thôn Du Lâm mắc phải bệnh lạ, cơ hồ sắp mất mạng, nếu không phải là Hoàng Thượng phái khâm sai đến, dốc sức chữa bệnh cho toàn bộ thôn dân, chúng thảo dân làm sao còn mạng đến đây? Thiên ân của Hoàng Thượng còn hơn phụ mẫu tái sinh, chúng thảo dân có thể nhận được ân này của Hoàng Thượng thật sự là thụ sủng nhược kinh, đội ơn khôn kể, trong lòng cảm động khôn nguôi, tình khó dằn nén, sau trước đắn đo, cuối cùng đã quyết định ngàn dặm xa xôi tiến đến Biện Kinh khấu tạ Hoàng ân mênh mông lồng lộng! Dù cho không thể trông thấy thánh nhan, dù cho chỉ có thể ở ngoài Hoàng thành khấu đầu lạy tạ, nhưng nghĩ đến có thể cầu cho Hoàng Thượng thân thể an khang, phúc trạch tương giao, Đại Tống quốc thái dân an, đã cảm thấy hài lòng thỏa ý, đời này không đáng tiếc!"
Tiểu ca Nhan gia, cao nhân!
Kim Kiền bỗng nhìn Nhan Tra Tán bằng cặp mắt khác, âm thầm phân tích:
Nhan Tra Tán này quả nhiên không phải người thường, chỉ một đoạn này lại có thể nghe ra: trong hoa lệ có vài phần giản dị, trong giản dị chứa vài phần sâu sắc, trong sâu sắc thêm vài phần cảm động, trong cảm động bồi vài phần khí thế, từ việc nhỏ chữa bệnh cho thôn dân mà luận đến hoàng ân mênh mông lồng lộng, sau lại mở rộng ra bàn về thứ cao cả như quốc thái dân an xã hội hòa bình, hành văn lưu loát, dàn ý rành mạch, trình tự rõ ràng, tầng tầng thấu đáo, kể chuyện là phụ, nịnh nọt là chính, giác ngộ chính trị cấp độ cao, quả thật là lời lẽ vuốt mông ngựa được tuyển chọn tốt nhất.
Trước đây còn nghĩ Nhan Tra Tán còn kém vài phần so với đệ đệ Tiểu Dật tinh ranh của hắn, nay xem ra, chỉ sợ cũng là nhân trung tinh phẩm.
Lại nhìn tới mọi người trên công đường, ai cũng có vẻ hơi kinh ngạc, mà thiên tử Nhân Tông lại càng quá mức kinh ngạc, trên mặt còn pha thêm nét cảm động, giọng điệu đặt câu hỏi cũng thêm ba phần thân thiết hòa nhã: "Ngươi vừa nói toàn bộ thôn dân mắc phải bệnh lạ, là do khâm sai giúp các ngươi chữa trị, vậy có thể kể lại tường tận việc này cho trẫm nghe hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!