Cấm cung Thái Hậu độc giải trừ,
đường thẩm Du Lâm thôn hiện thân.
* * *
Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.
Hà công công thân là tiểu thái giám kề bên Hoàng Thượng, càng không có gì xa lạ với danh xưng này, thị vệ cấm quân khi nhắc tới người này là khen không dứt miệng, đều bảo người này võ nghệ cao cường, cư xử ôn hòa; mà các cung nữ vừa nghe thấy tên người này, thì sắc mặt ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, lời khen ngợi tuôn ra loạn xạ. Nhưng ấn tượng của người này đối với Tiểu Hà công công cũng chỉ là một bóng dáng xa xa, ngoài một thân quan bào đỏ thẫm vô cùng nổi bật, thắt lưng thẳng tắp ra, cũng không có gì đặc biệt.
Tiểu Hà công công cho rằng, bên trong cung này, lời nói trên quan trường chỉ có thể tin ba phần, cho nên Triển Chiêu mà những kẻ đó không ngừng ba hoa thiên địa kia, e rằng khi tận mắt nhìn thấy người thật, cùng lắm cũng chỉ là hạng người tầm thường.
Cho nên hôm nay, khi hắn phụng mệnh Hoàng Thượng đến đại lao Khai Phong phủ, truyền vị Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ vừa mới bị phán xử trảm vào cung, trong lòng đã có sẵn vài phần khinh thường.
"Có lệnh truyền Triển đại nhân vào cung?" Lao đầu Khai Phong phủ vừa nghe thấy thế, đột nhiên sắc mặt vô cùng vui mừng, ngoảnh đầu tự nói với mình: "Xem ra Triển đại nhân được cứu rồi! Triển đại nhân được cứu rồi!"
Tiểu Hà công công rất muốn nhắc nhở lão nhân tuổi nửa trăm này, Triển Chiêu phạm tội khi quân, đã không còn được xưng là "Triển đại nhân", nhưng vừa thấy sắc mặt vui mừng không nhịn được của Lao đầu, lại không nói nên lời, chỉ còn biết đi theo phía sau Lao đầu đang cao hứng phấn chấn, bước vào mặt sau của đại lao Khai Phong phủ.
Trên đường đi tới, nhìn thấy ngục tốt mới đó còn như cha mẹ quy tiên, khi nghe được tiếng lẩm bẩm tự nói của Lao đầu, lại reo hò ồn ã như thể lễ mừng năm mới: "Triển đại nhân quả nhiên là cát nhân thiên tướng.", "Triển đại nhân đại nạn không chết tất có hậu phúc" linh tinh đủ thứ, Tiểu Hà công công không khỏi có thêm vài phần hứng thú đối với cái người tên Triển Chiêu này: nghĩ lại người này có thể lôi kéo lòng người đến nước này, thật cũng coi như là một nhân vật đặc biệt.
Trong lúc suy nghĩ điều này, Tiểu Hà công công đã đi tới trước nhà tù giam giữ Triển Chiêu.
Nhà tù vẫn chưa khóa lại.
Thậm chí còn không có dây thừng buộc trên cửa, cửa lớn nhà lao khép hờ, ở ngoài nhìn vào cũng chỉ là đóng cho có mà thôi.
"Cửa này sao lại không khóa?" Tiểu Hà công công vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ đại lao Khai Phong phủ phòng thủ kiên cố như thế, cho dù không khóa cửa lao, lao phạm này cũng không thể nào trốn thoát? Nhưng nhìn qua các nhà lao bên cạnh, lại có đầy đủ mọi loại khóa đồng xích sắt.
Chợt nghe Lao đầu kia ngạc nhiên nói: "Khóa? Có khóa gì trong thiên hạ có thể khóa trụ được Triển đại nhân?"
"Các ngươi không sợ hắn chạy mất ư?"
"Nếu Triển đại nhân chịu chạy, thì đã tốt..." Lao đầu thở dài cười khổ: "Nếu Triển đại nhân bằng lòng đi, chúng ta nhất định sẽ sắp hàng hai bên hoan nghênh nhiệt liệt, thuận tiện chuẩn bị luôn xe ngựa, nhưng... Haizz..."
Tiểu Hà công công nghe thấy lời ấy, lại càng tăng thêm mấy phần tò mò với vị Ngự tiền hộ vệ này, không khỏi giương mắt nhìn vào bên trong lao.
Chỉ thấy một người đang đứng ngay chính giữa lao, đưa lưng về phía cửa lao, chưa mang áo tù nhân, lại mặc một bộ áo dài thuần lam, hơi ngẩng đầu nhìn lên phiến cửa sổ nhỏ, một tia ánh trăng rọi xuyên qua song cửa sổ hẹp, phủ lên trên cơ thể người này, quanh thân như mạ một vòng ánh bạc nhàn nhạt, nhìn kỹ, lại như thể một bức tranh tuyệt đẹp.
"Triển đại nhân, người trong cung đến tuyên đại nhân vào cung." Lao đầu ở bên ngoài nhà lao nhỏ giọng nói vào, như sợ rằng tiếng động lớn sẽ làm bức tranh kia kinh hoàng vỡ nát.
"Tuyên Triển mỗ vào cung?" Người nọ bên trong nhà lao nghi hoặc hỏi, giọng cất lên như âm thanh gõ vào ngọc bích, đợi đến khi người nọ quay đầu lại, lúc này Tiểu Hà công công tuy đã quen nhìn hơn ba ngàn mỹ nữ trong cung, cũng không tránh khỏi ngây người ngơ ngẩn.
Mày kiếm trong sáng, con ngươi chứa nước tĩnh lặng, ngũ quan anh tuấn như thể điêu khắc bởi ánh trăng, sáng tỏ trong vắt.
Tiểu Hà công công hoảng hốt một trận.
Ở trong ấn tượng của hắn, đám thị vệ cấm cung hễ có chút võ công trong người, đều là sát khí phủ thân, mặt mày hung tợn, vậy mà vị Triển Chiêu trước mắt được xưng là đệ nhất cao thủ Biện Kinh, lại giống như một quân tử khiêm nhường.
Nhìn tới vẻ mặt điềm tĩnh, hai mắt trong suốt của hắn, lại không giống chút nào với hạng tù tội đại gian đại ác, mặt đầy dữ tợn, hai mắt vẩn đục.
Người này thật sự chính là kẻ đã phạm vào tội khi quân, kháng chỉ bất tuân hay sao?
Trong lòng Tiểu Hà công công dâng trào nghi hoặc.
"Vị tiểu công công đây, có biết vì sao lại tuyên Triển mỗ vào cung không?" Triển Chiêu hỏi.
Tiểu Hà công công như đi vào cõi tiên, lúc này mới lấy lại hồn phách, nói ra tất cả đầu đuôi ngọn ngành việc Công Tôn tiên sinh vào cung chẩn trị cho Thái Hậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!