Chương 11: Thanh Long Châu - Đệ Thập Nhất Hồi

Trong phòng khách giáo úy lộ sự tình,

nhập cấm cung Công Tôn hiến kế.

* * *

Viện Phu Tử Khai Phong phủ, trong phòng Công Tôn tiên sinh, toàn bộ tinh anh Khai Phong phủ cộng thêm Bạch Thử, đều là mặt ủ mày chau, khổ sở khôn kể.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đã đảo vòng quanh hết phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, lại cùng lúc nhíu mày thở dài, tiếp tục đảo quanh.

Tứ đại giáo úy quan sát hai vị đang bước đi, hai mắt đỏ gay, cắn răng cố nén.

Bạch Ngọc Đường đứng không được, ngồi cũng không xong, một chốc bay tới phía Đông phòng, một chốc lại bay tới phía Tây phòng, cứ như thể kiến bò trên chảo nóng, một lúc lâu sau, nhịn không được nữa, nện một đấm lên vách tường, nghiến răng nói: "Hoàng đế lão nhân mà lại hồ đồ như thế, lời của tên Hoàng Kiền kia cũng không bằng không cứ, tại sao liền hoàn toàn tin tưởng?

Còn nói cái gì mà trên đường tìm thuốc gặp phải Triển Chiêu và Nhất Chi Mai muốn cường đoạt thuốc giải, bản thân liều chết thoát khỏi vòng vây —

- nói đùa cái gì chứ, chỉ bằng công phu mèo ba chân của tên Hoàng Kiền kia, còn cần đến Triển Chiêu và Nhất Chi Mai liên thủ sao? Cho dù là Nhất Chi Mai đơn độc ra tay, không ngoài mười chiêu, tên Hoàng Kiền kia chắc chắn đã phải tè ra quần mà quỳ xuống đất xin hàng!"

"Lời của Bạch thiếu hiệp đương nhiên hữu lý..." Bao đại nhân nhíu sâu chân mày, thở dài nói: "Nhưng bất luận là lời nói của Hoàng Kiền có đầy rẫy sơ hở, việc hắn cứu mạng Thái Hậu cũng không sai sự thật. Chỉ dựa vào điểm này, thì dù hắn nói gì Hoàng Thượng cũng sẽ một lòng tin tưởng."

Công Tôn tiên sinh tiếp lời: "Tuy rằng lời của Triển hộ vệ nghe ra có bằng có chứng, nhưng tiếc là Y tiên Độc thánh kia lại hoàn toàn không có tin tức, Kim giáo úy, Bạch thiếu hiệp lại có quan hệ không ít với Triển hộ vệ, lời cung khai không thể lấy được lòng tin của Hoàng Thượng, mà toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm thì..."

Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh không khỏi dừng lại một chút, trên gương mặt nhà nho xẹt qua một tia tàn khốc.

Nét mặt Bạch Ngọc Đường hung tợn, vẻ mặt tứ đại giáo úy phẫn hận, sắc mặt Bao đại nhân như thể quỷ vô thường.

"Về phần Nhất Chi Mai, lúc này vẫn là khâm phạm quan trọng triều đình, sao có thể làm chứng! Vật duy nhất có thể làm chứng là thuốc giải, đã bị Hoàng Kiền đưa vào trong cung cho Thái Hậu uống vào, mà thuốc giải còn lại thì..."

Công Tôn tiên sinh lại liếc mắt qua Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chau mày: "Hai lão quái nhân Y Độc kia tính tình kỳ dị, thuốc giải từ sau khi luyện ra luôn mang theo bên mình một tấc không rời, ngoại trừ thuốc giải cho thôn dân uống ra, còn lại một viên đã giao cho Hoàng Kiền mang đi, không để lại cho chúng ta dù nửa viên."

Công Tôn tiên sinh lắc đầu: "Mặc dù để lại thì đã thế nào? Trong thành Biện Kinh chỉ có duy nhất Thái Hậu là mắc phải kì độc, hiện nay sắp được giải khỏi, cho dù còn lại thuốc giải, thì nên cho ai uống vào để chứng thực?"

"Việc này, việc này nói đến nói đi, rốt cuộc vẫn không thể cứu được Tiểu Miêu sao?" Bạch Ngọc Đường vòng tại chỗ mấy vòng, bực dọc nói: "Chẳng lẽ ngày mai Ngũ gia ta phải cướp pháp trường mới cứu được mạng của con mèo chết não kia?"

Công Tôn tiên sinh lấy ngón tay bóp nắn ấn đường, lắc đầu nói: "Bạch Ngũ hiệp chớ nên nóng nảy, cho phép tại hạ ngẫm lại..."

"Công Tôn tiên sinh, nếu ông có cách thì đã sớm dùng rồi, cần gì phải chờ tới giờ này?"

"Tại hạ... Haizz... Đại nhân có cách nào hay không?"

Bao đại nhân nhíu mày, sắc mặt tối đen, lắc đầu nói: "Bàng thái sư và Hoàng Kiền kia e là đã sớm có toan tính, vì vậy mới không chút sợ hãi, hôm nay ở trên công đường kẻ xướng người họa vu khống Triển hộ vệ và Kim giáo úy, làm chúng ta khó lòng tìm ra cách phản kháng, khiến Hoàng Thượng trong cơn thịnh nộ đã phán sai cho Triển hộ vệ tội khi quân, mà Triển hộ vệ vì không muốn liên lụy bản phủ, lại... lại ôm hết tội vào mình..." Nói đến đây, Bao đại nhân khẽ nhắm hai mắt, dường như không thể nói tiếp, một lúc lâu sau, mới khó khăn lên tiếng: "Bản phủ phán buổi trưa ngày mai xử trảm Triển hộ vệ, đã là lần gia hạn cuối cùng, nay chỉ còn một kế, trước buổi trưa ngày mai phải nghĩ cách thỉnh ân chỉ đặc xá, Triển hộ vệ mới có thể có một cơ hội sống..."

"Ân chỉ?" Vương Triều cả kinh nói: "Chẳng lẽ đại nhân còn muốn đi thỉnh cầu Hoàng Thượng?"

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: "Dựa theo tình hình hôm nay trên công đường, khẩu khí của Hoàng Thượng đã không còn đường lay chuyển, nếu lại muốn thỉnh chỉ của Hoàng Thượng, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, bức Triển hộ vệ vào đường chết  —

- vậy hẳn là đại nhân muốn thỉnh ý chỉ của Thái Hậu."

Bao đại nhân gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Nhưng Thái Hậu sau khi giải được độc, vẫn hôn mê bất tỉnh, theo lời của Thái y trong cung, cũng không biết là sẽ mê man mấy ngày, việc này..."

"Hôn mê..." Một giọng nhỏ bé yếu ớt truyền ra từ trong góc phòng, ngay sau đó, một bóng người như âm hồn nhẹ nhàng lơ lửng đến trước mặt Công Tôn tiên sinh: "Thái Hậu vẫn còn hôn mê?"

Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi: "Kim giáo úy, ngươi đã tỉnh rồi à!"

Bạch Ngọc Đường một phen đè giữ cái đầu quả dưa của Kim Kiền, dùng sức xoa nhẹ hai cái: "Từ lúc bãi đường đã có bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch, Bạch mỗ còn tưởng hồn của Tiểu Kim Tử đã bị Tiểu Miêu kia câu đi mất rồi chứ."

Kim Kiền mặc kệ vuốt chuột trên đầu, vẫn một mực nhìn chằm chằm Công Tôn tiên sinh:" Thái hậu vẫn còn hôn mê sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!