Khai Phong phủ bảy ngày nguy hiểm,
Nam Thanh cung kim hoàn xuất thế.Phủ doãn Khai Phong Bao đại nhân trời sinh mặt đã đen, đây chính là chuyện mọi người ai ai cũng biết.
Nhưng bổ khoái nha dịch trên dưới Khai Phong phủ cũng biến thành mặt đen, lại là chuyện của mấy ngày gần đây.
Nếu trước đây bách tính thành Biện Lương mỗi khi nhắc đến sai nha của Khai Phong phủ, tự nhiên đều là hai từ "oai phong, liêm khiết", thì mấy ngày này, nói đến bổ khoái nha dịch Khai Phong phủ, lại chỉ có một câu: "Khai Phong phủ gặp phải đại kiếp hay sao mà mặt ai cũng đều đen hơn đít nồi vậy?".
Nếu hỏi nguyên do trong đó thì, haizzz...
Một lời khó mà nói hết...
Nếu thật sự muốn biết tường tận, thì phải bắt đầu từ buổi tối của sáu ngày trước.
Sáu ngày trước, Bao đại nhân tại khách sảnh đã hạ lệnh, cho nên Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu không dám trễ nải, tối đó đêm còn chưa sâu, lập tức triệu tập bổ khoái trên dưới phủ nha, truyền đạt nghiêm lệnh: Trong vòng bảy ngày, phải tăng cường canh gác bảo vệ Bao đại nhân cùng hai người bà con xa trong Phu Tử viện, không được sơ suất.
Chúng bổ khoái nha dịch trước giờ đã được huấn luyện thành quen, không cần giao phó cũng biết hai người này nhất định có liên quan đến đại án, sợ rằng tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, đêm hôm đó, liền có mấy tên vô lại che mặt leo tường nhảy vào, nghĩ muốn giết hai người nọ diệt khẩu.
Kết quả tất nhiên không cần phải nói.
Có điều mấy tên dạ hành thích khách này, một tháng mà không năm lần bảy lượt đại náo Khai Phong phủ thì chẳng bình thường chút nào. Huống hồ võ nghệ mấy tên thích khách đó cũng thường thường, chưa cần đến Triển đại nhân và Tứ đại hiệu úy xuất thủ thì đã bị chúng nha dịch Khai Phong phủ vây chặt bắt ngay tại trận.
Chỉ là mấy tên thích khách đó miệng như ngậm tăm, còn chưa đợi Bao đại nhân tra hỏi đã uống thuốc độc tự sát.
Đây cũng là chuyện thường, nha dịch Khai Phong phủ gặp nhiều rồi, nên đối với loại tình huống nhỏ này cũng chẳng để trong lòng.
Có điều, mọi người không ngờ được rằng, chuyện này lại gieo xuống một mầm tai họa...
Nửa đêm hôm đó, trời khuya tĩnh lặng, mọi người đang say giấc nồng thì bỗng nghe trong phòng Triển đại nhân truyền ra một tiếng rú kinh hồn, vọng thấu trời đất, kinh động người trong phủ. Từ Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, cho đến tạp dịch Tạo ban, đều nhảy dựng từ trên giường xuống, chạy thẳng tới phòng ngủ của Triển đại nhân ở Phu Tử viện.
Đến khi mọi người chạy tới nơi, thì thấy trước phòng Triển đại nhân, một thân hình gầy gò đang bám víu vào cửa mà đứng, tóc tai tán loạn, hai mắt ánh lên tia kinh hãi, người kia đúng là Kim Kiền Kim bổ khoái phụng lệnh theo sát bảo vệ Phạm Dung Hoa.
Mà bên cạnh Kim Kiền, là Triển đại nhân một thân hồng y, cùng bốn vị Hiệu úy đại nhân khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Điều khiến người ta sửng sốt hơn chính là Triển đại nhân trước giờ vốn trầm tĩnh lúc này trên gương mặt tuấn tú có dấu hiệu run rẩy.
Mọi người lại càng không hiểu vạn phần.
Công Tôn tiên sinh đang định bước lên hỏi thì bỗng nghe trong phòng lại vang lên một tiếng rú dài, hệt như tiếng hạc kêu thê thiết, rống gào rú rít, âm thanh chói tai buốt óc, chọc thẳng tới trời, nhất thời khiến mọi người chấn động ngây người tại chỗ.
Bao đại nhân sửng sốt kêu lên: "Lẽ nào Phạm Dung Hoa đã xảy ra chuyện?! Triển hộ vệ, mau theo bản phủ vào phòng xem sao!".
"Đại nhân...", Triển Chiêu tiến lên ngăn Bao đại nhân lại, rũ mắt nói, "không xảy ra chuyện, chỉ e là...".
"Chỉ e là...?", Bao đại nhân nhíu mày.
"Hiền chất à...", trong phòng bên cạnh của Phu Tử viện truyền ra âm thanh của một phu nhân, mọi người đều biết đó chính là người cô họ hàng xa của Bao đại nhân, chỉ nghe lão phu nhân rành rọt nói: "Hiền chất không cần lo lắng, chẳng qua là Hoa Nhi ngủ say nên ngáy mà thôi".
"Ngáy?!", mắt mọi người cơ hồ như muốn lọt tròng rớt ra ngoài.
Ai ngáy mà có thể phát ra âm thanh như vậy, chẳng thua kém gì giết lợn mổ dê cả!
Lại nghe cô mẫu của Bao đại nhân tiếp tục nói: "Lúc nhỏ Hoa Nhi đã có tật xấu như vậy, nếu bị kinh sợ thì nửa đêm ngủ sẽ ngáy, hơn nữa còn ngáy rung trời, không cách nào trị được".
Bị kinh sợ?! Lẽ nào chính là vì mấy tên thích khách kia?!
Mọi người đều đen mặt, mây đen bay đầy đầu, ngơ ngác nhìn nhau.
Hồi lâu sau mới thấy Công Tôn tiên sinh chậm rãi thốt ra một câu: "Phạm Dung Hoa quả là có thiên phú dị bẩm, sau này tất thành vật báu!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!