Chương 12: Phiên Ngoại - Tết Đoan Ngọ Khai Phong Phủ

Mồ hôi lấm tấm voan tơ

Sớm hôm Đoan Ngọ gột hờ phương lan

Dòng thơm lan tỏa trời quang

Sợi hoa quấn quít lỡ làng tay thon

Bùa thiêng cài chếch búi cong

Giai nhân tương kiến đã tròn trăm năm.

__ Tô Đông Thức (Hoán Khê Sa – Đoan Ngọ)__Mùng năm tháng năm tết Đoan Ngọ, ngày lễ bắt nguồn từ thời Hạ Chí thượng cổ, thờ cúng truyền nhân Long Đồ Đằng, ngày tưởng niệm Tam Lư đại phu[2] căm phẫn gieo mình xuống sông, từ xưa tương truyền tập tục mang túi thơm, treo cỏ Ngải, đeo "bách tác".

"Bách tác" – còn gọi là dây trường mệnh, dây nối mệnh, tơ nối mệnh, dây nối duyên, dây trường thọ, tên gọi rất nhiều, tục lệ vào tết Đoan Ngọ dùng năm sợi dây sặc sỡ bện thành thừng, hoặc dây đeo trang sức, hoặc mang theo người, tránh tai vạ trừ bệnh tật, ban phúc an khang, sống thọ bén duyên.Ngày này, đầu tháng năm, trong Khai Phong phủ sôi nổi náo nhiệt, nha dịch Tạo ban đầu tắt mặt tối, treo cỏ Ngải, lau đình viện, công tác chuẩn bị cho lễ Đoan Ngọ.

Công Tôn tiên sinh đứng trong hoa viên sau phủ nha, vừa ngắt cỏ Ngải, vừa phân phó mấy nha dịch Tạo ban:

"Mấy ngươi treo cỏ Ngải trước cửa phòng, nắm này treo trước phòng ngủ của Bao đại nhân, còn hai cây này, treo trong phòng khách, trước cửa thư phòng."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Nha dịch nhận nắm cỏ Ngải, vừa định quay người, bỗng nhiên khom lưng ôm quyền nói: "Thuộc hạ bái kiến Triển đại nhân."

Công Tôn Sách quay lại nhìn, thấy một người áo đỏ đi đến, mày kiếm mắt sáng, đúng là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

"Triển hộ vệ có việc gì sao?"

Sắc mặt Triển Chiêu ngập ngừng, cặp mắt đen láy đảo quanh bốn phía, đôi lông mi dài chớp nháy mấy cái, mới ngượng ngùng lên tiếng: "Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ muốn xin Công Tôn tiên sinh phát thêm một cái kiếm tuệ..."

"Kiếm tuệ?" Mắt phượng của Công Tôn Sách mở to, ánh mắt liếc xuống bảo kiếm Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu – quả nhiên, kiếm tuệ màu vàng tô điểm chuôi kiếm nay đã không thấy bóng dáng.

Thân hình thẳng băng có vẻ xấu hổ, Triển Chiêu cụp mắt nói: "Rõ ràng hồi tối kiếm tuệ vẫn còn, nhưng nửa đêm tỉnh lại, kiếm tuệ đã vô tung vô ảnh, tình trạng này đã kéo dài bảy tám ngày, Triển mỗ cũng vô cùng khó hiểu."

"Ồ..." Công Tôn tiên sinh cũng hơi rủ mắt, dừng một chút rồi nói, "Không sao, tại hạ đi cùng Triển hộ vệ đến nhà kho lấy thêm một cái là được."

"Triển Chiêu cảm tạ Công Tôn tiên sinh." Triển Chiêu ôm quyền nói.

Sau khi hai người vội vàng rời đi, mấy nha dịch bên cạnh Công Tôn Sách mới dám đứng thẳng lưng, cầm cỏ Ngải, nhanh nhẹn đi ra sau nha môn, vừa đi vừa tán gẫu.

"Ôi, ngươi nói xem, chỉ là một cái kiếm tuệ, có hay không cũng đâu khác nhau?"

"Xì, ngươi biết cái gì! Nếu trên kiếm Triển đại nhân không có kiếm tuệ, lúc múa kiếm chẳng phải mất đi khí thế sao! Nghĩ mà xem, mỗi lần Triển đại nhân múa kiếm, kiếm tuệ màu vàng trên chuôi kiếm bay phất phơ, tiêu sái biết bao, uy phong biết bao!"

"Thôi đi thôi đi, ngươi nói vớ vẩn gì thế! Không biết thì đừng phịa lung tung! Ta nghe huynh đệ gác đêm bên Khoái ban bảo, đêm qua vì kiếm Triển đại nhân không có kiếm tuệ, lúc bắt thích khách, Triệu hiệu úy không cẩn thận bị Triển đại nhân hớt nửa đoạn tóc, sáng nay vẫn còn đau lòng đấy!"

"Ớ? Không có kiếm tuệ liên quan gì đến việc Triệu hiệu úy bị cắt tóc?"

"Ngươi nghĩ đi, lúc thích khách đến toàn là nửa đêm, xung quanh tối như hũ nút, kiếm của Triển đại nhân nhanh thế nào chứ, bình thường ban ngày chúng ta còn chẳng thấy rõ, huống chi buổi đêm? Tuy công phu Triệu hiệu úy cao hơn chúng ta, nhưng chẳng phải cũng không nhìn rõ ư! Bình thường thấy kiếm tuệ màu vàng vung vung vẩy vẩy, còn phỏng đoán được mấy phần kiếm chiêu của Triển đại nhân, cẩn thận một chút là được.

Nay không thấy kiếm tuệ, vậy phiền toái rồi!"

"À... ra là thế, nói vậy, kiếm tuệ của Triển đại nhân bị mất đúng là chuyện lớn!"

"Tất nhiên! Nhưng cũng lạ thật, ai lại rảnh rỗi trộm kiếm tuệ của Triển đại nhân làm gì không biết?"

"Đúng vậy, quái ghê, kẻ trộm kiếm tuệ tám phần là uống lộn thuốc!""Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

Đầu chợ bên ngoài Đông Hoa môn, Kim Kiền hắt hơi không ngừng, nước bọt bắn ra, phun tung tóe khiến cho dân chúng vây quanh nháo nhác lùi về sau.

"Này này, tiểu nha dịch Khai Phong phủ, ngươi hắt hơi gần hết thời gian uống cạn chén trà rồi, hôm nay có bán "bách tác" không đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!