Nam Thanh cung thiên tử biết sự tình,
phủ Khai Phong lần đầu xử Quách Hòe."Hoang đường! Thực quá hoang đường! Cái gì mà li miêu tráo Thái tử, thực là nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ!"
Trong khách sảnh hậu viện Nam Thanh cung, đương triều Thiên tử, Nhân Tông, giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Bao đại nhân đang quỳ phía dưới quát lớn:
"Bao Chửng, không ngờ ngươi đường đường là đại quan tam phẩm đương triều mà hôm nay lại ăn nói xằng bậy, miệng nói ra toàn những lời yêu tà mê hoặc kẻ khác, ngươi đáng chịu tội gì?!"
"Thánh thượng!", Bao đại nhân mắt sáng quắc, khuôn mặt đen nghiêm nghị, quỳ thẳng người, ôm quyền nói, "Lời của vi thần, câu nào cũng là sự thật, tuyệt không có nửa điểm dối trá! Xin Thánh thượng minh giám!".
"Hoang đường! Hoang đường! Hoang đường!", Nhân Tông nộ khí xung thiên, tay áo long bào vung lên, gạt chén trà trên bàn xuống đất, quát lớn, "Người đâu, đem tên Bao Chửng miệng toàn những lời điên rồ này lôi ra ngoài cho trẫm!"
"Hoàng thượng, khoan đã!", phu phụ Bát vương vẫn cúi đầu đứng bên cạnh đột nhiên bật khóc quỳ xuống, phủ phục dưới đất.
"Phụ vương?! Mẫu phi?! Lẽ nào hai người cũng giống Bao Chửng, đều bị điên rồi sao!?", Nhân Tông quát lên.
Địch nương nương nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng: "Lời của Bao đại nhân... không phải là giả..."
Bát vương quỳ trên đất, ngước lên nhìn Thánh thượng, hàng lệ già chảy mãi: "Hoàng thượng xác thực không phải do Địch nương nương thân sinh, thân mẫu của Hoàng thượng là người khác...".
"Người, hai người nói, nói cái gì?!", Thiên tử nhất thời kinh hoàng thất sắc, hai mắt trợn trừng, đôi môi trắng xanh, không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới thốt lên một câu, "Phụ vương, mẫu phi, hai người vừa nói cái gì?!".
Bát vương hai mắt đỏ ửng, buồn bã nói: "Những lời Bao đại nhân nói, chính là sự thực, thân mẫu của Hoàng thượng chính là Lý nương nương cung Ngọc Thần!".
Thiên tử đương triều thân hình bỗng nhiên run lên, bịch một tiếng ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt sáng ngập tràn ánh nước nhìn mấy người đang quỳ dưới sảnh, chầm chậm lắc đầu, lắc rồi lại lắc, miệng thốt lên với vẻ không thể tin được: "Các người nói bậy... nói bậy... ".
"Vạn tuế, khi ấy đích thực Trần Lâm đã lén đem Vạn tuế vừa mới sinh ra xuất cung, sau đó lại trao cho Bát vương gia, sự việc vô cùng chân thực, không chút dối trá...", Trần Lâm công công dập đầu trên đất, nước mắt chảy dài trước ngực, nghẹn ngào nói.
"Trẫm... trẫm...", nước mắt trong suốt dâng lên trong mắt, Thiên tử vẫn lắc đầu như cũ, lẩm bẩm nói.
Mấy người quỳ trên đất thấy dáng vẻ Hoàng thượng như vậy, lòng đau như dao cắt.
Trên khuôn mặt đen của Bao đại nhân lộ vẻ đau xót, miệng mở ra mấy lần, lại không đành lòng cất tiếng, hồi lâu sau mới nhíu mày, ngẩng đầu cao giọng nói: "Khởi bẩm Thánh thượng, án này có kim hoàn của Lý nương nương làm vật chứng, Bát vương thiên tuế, Địch nương nương, Trầm Lâm Trần công công làm nhân chứng, như vậy nhân chứng vật chứng đã đầy đủ... án này mong Thánh thượng phán xét!".
"Phán xét... phán xét?!", Thiên tử chầm chậm nhắm mắt, đôi mày lưỡi mác run run, mở miệng nói, "Ngươi muốn trẫm phán xét như thế nào...".
Bao đại nhân rũ mắt, nhíu chặt chân mày, thâm sâu nói: "Từ khi Thánh thượng đích thân chấp chính đến nay, vốn dùng nhân đức hiếu nghĩa để trị quốc, bởi thế bách tính Đại Tống đều coi nhân đức làm chuẩn mực, hiếu nghĩa làm thước đo, tuân thủ luật pháp ước thúc bản thân, hành động việc làm đều theo quy củ. Thần cả gan hỏi Thánh thượng, ngay cả bách tính bình dân còn như thế, Thánh thượng thân là đương triều Thiên tử, là vua một nước, lẽ nào lại muốn vứt bỏ nhân đức vào chỗ coi thường, ném đi hiếu nghĩa vào nơi hoang dã, cự tuyệt thân mẫu để người ở bên ngoài, chịu bao gió sương?! Ngược lại còn đem kẻ ác sát hại người thiện lương che chở dưới đôi cánh của mình, hưởng đủ áo đẹp cơm ngon?!".
Tĩnh lặng hồi lâu, mới thấy long nhan thiên tử khẽ động, yết hầu trượt lên xuống, đôi mắt từ từ mở ra, đỏ rực như máu, im lặng quét qua những người quỳ phía dưới một vòng, chầm chậm mở miệng, âm thanh pha lẫn tiếng khàn khàn:
"Chuẩn bị giấy mực..."
Trần Lâm Trần công công đang quỳ trên đất nghe vậy, liền vội gạt nước mắt, tay chân luống cuống bò dậy, bưng bút nghiên giấy mực lên.
Nhân Tông cầm bút, bàn tay tái nhợt run rẩy không ngừng, cuối cùng phải dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, mới có thể chầm chậm viết xuống chỉ dụ, đóng ngọc tỷ lên, rồi ngước mắt nói:
"Bao Chửng nghe chỉ... Nay trẫm hạ mật chỉ cho ngươi, án này giao cho Khai Phong phủ thẩm tra xử lý, phàm là kẻ có tội, trên có đương triều Thái hậu, dưới có vương tôn đại thần, bất luận thân phận, đều phải nghiêm trị theo luật pháp!"
"Bao Chửng lĩnh chỉ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!", Bao đại nhân tiếp nhận thánh chỉ, dập đầu khấu tạ.
Nhân Tông nhàn nhạt nhìn Bao đại nhân, trong mắt chẳng có chút gợn sóng, chỉ hờ hững gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh trăng vằng vặc trong vắt rọi vào sảnh hệt như sương trắng dày đặc, tuyết lạnh trắng xóa, gió đêm thổi qua làm lay động long bào vàng rực, nổi bật dáng vẻ cô độc của bậc đế vương.
Tua vàng óng ánh phiêu phất bên tóc mai, hai hàng sợi vàng rực rỡ khảm vào trời đêm, bay bay khi mờ khi tỏ.
"Trần Lâm, ngươi hãy ở lại Nam Thanh cung, hiệp trợ Bao Chửng phá án."
"Dạ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!