Chương 8: Trần Châu Án - Đệ Bát Hồi

Y thuật hiển lộ cứu hiểm tình, vừa vào Trần Châu tiến đầm longTrong miếu Hỏa Thần tại trấn An Bình, vì đoàn người của Bao đại nhân đóng quân, đêm nay đèn đuốc sáng trưng. Theo như bình thường, Bao đại nhân chắc chắn đang ở sảnh chính phê duyệt công văn, nhưng hôm nay lại khác thường, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Kim Kiền đều tụ tập trong sảnh, xem xét thương thế của Triển Chiêu. May mà bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đều không ở trong miếu, nếu không gian phòng nho nhỏ này nhất định sẽ vượt chỉ tiêu mật độ dân cư.

Triển Chiêu ngồi trên ghế gỗ, bị ba người vây quanh, nghe lời của Công Tôn tiên sinh, mở vạt áo, lộ ra nước da màu đồng rải rác vết thương lớn nhỏ.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh vừa cúi đầu nhìn, không khỏi chấn động, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

Bờ vai phải có một vết thương do kiếm dài hơn hai tấc, xung quanh miệng vết thương đã kết vảy, màu da dần nhiễm sắc phấn hồng, cho thấy thương thế đã lành, không còn nguy hiểm, có điều vừa nhìn thấy vết thương không tránh khỏi cảm thấy ghê người. Lý do là vì hai bên mép của miệng vết thương bị bảy tám sợi chỉ đen khâu lại, thoạt nhìn tựa như một con rết nhiều chân bám trên vai của Triển Chiêu, hơn nữa cái đuôi của "con rết" kia còn thắt một cái nơ bướm bất nhã.

Triển Chiêu nghe thấy tiếng hai người hít khí, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Ngẫm lại Nam hiệp Triển Chiêu xuất thân giang hồ, từ khi đi theo Bao đại nhân ngày ngày vất vả, bị thương như cơm bữa, nhưng lúc Công Tôn tiên sinh điều trị, tiếng lắc đầu thở dài cũng có, tiếng oán giận lải nhải cũng có, nhưng chưa từng nghe thấy tiếng hít khí lạnh. Lúc trước Kim Kiền khâu miệng vết thương, phương pháp quả thực hơi quái dị, có điều miệng vết thương nằm trên xương bả vai, không tiện để nhìn lại, hơn nữa cảm thấy miệng vết thương dần dần ngừng đổ máu, cho nên Triển Chiêu không để ý.

Nhưng lúc này, đường đường Nam hiệp cũng có chút dao động, không khỏi quay lại nhìn Công Tôn tiên sinh.

Chỉ thấy ánh mắt Công Tôn tiên sinh sáng quắc, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Triển Chiêu, tựa như đi vào cõi tiên.

Bao đại nhân cũng nhíu chặt hai hàng lông mày, muốn nói lại thôi.

Sau một lúc lâu, Công Tôn tiên sinh nghiêm mặt hỏi:

"Triển hộ vệ, miệng vết thương của ngươi là do Kim bộ khoái chữa trị?"

Triển Chiêu chậm rãi gật đầu.

"Kim bộ khoái!" Công Tôn tiên sinh đột nhiên hét lớn một tiếng.

Kim Kiền thừa dịp mọi người ngẩn ngơ đã kịp chạy vài bước tới cửa, một chân vừa thò ra ngoài, đang định chuồn mất, thình lình nghe Công Tôn tiên sinh phía sau rống lên như sư tử Hà Đông, dưới chân run rẩy, suýt nữa bổ nhào xuống đất.

"Công... Công Tôn tiên sinh, có... có gì phân phó?"

"Miệng vết thương của Triển hộ vệ do ngươi trị liệu?"

"Coi... coi là vậy đi..."

Kim Kiền vừa ậm ờ đáp, vừa quan sát sắc mặt âm trầm của Công Tôn tiên sinh đối diện, trong lòng bồn chồn: Chậc chậc, Tiểu Miêu kia ít nhiều gì cũng coi như nhân vật trung tâm của thời kỳ Bắc Tống – có khi còn là thần tượng đứng đầu của cả nước, nay ta khâu vai của hắn thành ra thế kia, phá hoại "Lưng tượng" của thần tượng Tiểu Miêu, chẳng phải bôi nhọ mặt mũi Khai Phong phủ sao? Nhìn sắc mặt của Công Tôn gậy trúc, tám phần là muốn tìm ta tính sổ rồi.

Nghĩ vậy, Kim Kiền hít vào một hơi, nặn ra một gương mặt tươi cười hòa giải nói: "Công Tôn tiên sinh, lúc ấy thời gian cấp bách, thuộc hạ nhất thời lo lắng, khó tránh khỏi thất thủ... Nhưng thuộc hạ cũng đã lao tâm khổ tứ thắt một cái nơ bướm, kỳ thật nhìn vào chỉnh thể còn thấy chút thi vị..."

Công Tôn tiên sinh đứng phắt dậy, bước nhanh đến trước mặt Kim Kiền, mắt sáng như đuốc, Kim Kiền nhìn mà trong lòng sợ hãi.

"Kim bộ khoái, từ đâu mà ngươi biết phương pháp trị liệu vết thương bằng cách khâu da thịt?"

Ơ?

Kim Kiền không khỏi khó hiểu, thầm nghĩ: Công Tôn gậy trúc làm sao vậy, hình như không có hứng thú với tạo hình con rết trên lưng Triển Chiêu, mà rất quan tâm đến lai lịch của con rết. Khoan, phương pháp khâu miệng vết thương tuy phổ biến ở hiện đại, nhưng có vẻ quá mức cao siêu ở cổ đại rồi? Cơ mà rõ ràng trong sách thuốc của sư phụ cũng có ghi...

Ôi chao!

Kim Kiền đột nhiên hiểu được, không khỏi quá sợ hãi.

Dựa vào phương pháp mình đã nhìn thấy ở sách thuốc Y Tiên truyền lại, kết hợp với tri thức hiện đại, bản thân chưa từng nghĩ nhiều, chỉ coi là chuyện bình thường, nhưng hôm nay thấy thần sắc Công Tôn gậy trúc căng thẳng như vậy, xem ra liệu pháp khâu miệng vết thương vẫn chưa thông dụng ở thời đại này.

Nói như thế, chẳng phải thân phận đệ tử đích truyền của của sư phụ vô lương kia sắp bị lộ?

Cực kỳ không ổn!

Kim Kiền lập tức đổ mồ hôi lạnh đầu đầy, do dự nửa ngày mới nói ra một câu:

"Kỳ thật ngày trước đã từng thấy một lão đại phu dùng phương pháp như thế chữa thương cho người khác, vậy nên..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!