Trong linh đường sát khí bốn phía, đào ngũ dịch liều mình cứu BaoBăng Cơ vừa khom người quỳ gối trước An Nhạc hầu Bàng Dục thì trong linh đường không một ai không cảm thấy sợ hãi. Vài vị tinh anh của Khai Phong phủ đã biết trước kế "son phấn khóc tang" mặt lại đổi màu đen như màu đất.
An Nhạc hầu lưng dựa vào ghế, tay bưng bát trà, từ tốn uống một ngụm: "Băng Cơ, trước mặt bản hầu không cần đa lễ, đứng lên đi."
"Băng Cơ tuân lệnh."
Mỹ nhân áo trắng đứng dậy, cung kính hầu ở bên người An Nhạc hầu.
Bàng Dục hơi hơi híp mắt, khóe mắt phiêu về mọi người ở bốn phía, chậm rãi hỏi han: "Băng Cơ, ngươi không ở Thiên Hương lâu làm hoa khôi, đến phủ nha làm nô tì để làm chi?"
Băng Cơ cúi đầu cúi mắt, cung kính trả lời: "Hồi hầu gia, Băng Cơ chịu người nhờ vả."
"Vậy sao?" An Nhạc hầu mở mắt hừ lạnh: "Bị người nào nhờ vả? Chẳng lẽ là người nằm trong quan tài, Bao đại nhân nhờ vả sao?"
"Hầu gia anh minh."
"Hừ, nhờ vả chuyện gì?"
"Lấy sắc đẹp của Băng Cơ mê hoặc hầu gia, thừa lúc hầu gia không phòng bị liền ra tay bắt lấy."
"Vậy linh đường này———-"
"Hồi hầu gia, linh đường này được thiết lập để nhử hầu gia vào bẫy."
"Ha ha ha..."
Đột nhiên hầu gia phát ra một trận cười to, tiếng cười vang dội trong linh đường vắng lặng thê lương, từng trận từng trận vang vọng trong đại sảnh to lớn làm tăng thêm vài phần âm trầm, khiến trong lòng mọi người sợ hãi không thôi.
Hồi lâu, tiếng cười dần tắt đi, An Nhạc hầu Bàng Dục buông xuống chén trà, phượng mắt híp lại nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: "Bản hầu nghe người ta nói Khai Phong phủ nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hôm nay thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền. Các vị mới đến Trần Châu không quá hai ngày mà đã bày ra trận thế như vậy tiếp đón bản hầu, bản hầu thật trở tay không kịp nha!
Có điều———"
An Nhạc hầu khóe miệng nhếch lên thành một tia cười lạnh: "Các vị có biết tất cả kĩ viện thanh lâu ở Trần Châu đều do bản hầu làm chủ, quy nô, tú bà hay ngay cả vị hoa khôi bên cạnh này cũng không ngoại lệ. Các vị muốn lợi dụng thuộc hạ của bản hầu đến bắt bản hầu, đây không phải là chuyện buồn cười nhất trên thiên hạ sao."
Lời vừa nói ra, mặt mọi người đều chuyển thành màu xám.
Kim Kiền lui ở cạnh cửa nghe được những câu này, mồ hôi lạnh từ trên đầu liên tiếp đổ ra, thầm nghĩ:
Chậc chậc, thì ra người này không phải khinh thường đi đến thanh lâu, mà thanh lâu chính là vật thuộc quyền sở hữu của hắn, không cần đi dạo, chỉ cần ở nhà *đặt hàng* là được. Ai cũng nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, vậy mà sao ba vị tinh anh của Khai Phong phủ cùng một người hiện đại như ta cộng lại là được bốn người cũng không hơn được con cua này?!
Công Tôn gậy trúc a, ngài ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính được trùm làng chơi trong bóng tối ở Trần Châu chính là An Nhạc hầu————
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi dời mắt đến vài vị đứng trước linh đường, chỉ thấy Công Tôn tiên sinh ở bên trái, hai mắt đen tối, khuôn mặt thư sinh ẩn hiện một màu xanh miết; tứ phẩm đeo đao hộ vệ bên phải, thân hình cứng ngắc, các ngón tay trở thành màu trắng, vỏ kiếm ca ca rung động.
Tứ đại tá úy ở phía sau sắc mặt âm trầm, không biết có phải là do hoa tiêu mà hỏa cấp công tâm, người người hai mắt đỏ đậm. Bốn người nắm chặt cương đao, thân thể buộc chặt, rất có tư thế xông lên một đao chém chết An Nhạc hầu.
Lại nhìn An Nhạc hầu, mắt thấy mọi người ở Khai Phong phủ bị hóa đá, nửa câu cũng không nói nên lời, khinh miệt ở trong mắt càng lớn, chậm rãi đứng dậy đi đến phía trước quan tài trong linh đường, đánh giá cao thấp một phen mới nói: "Vì muốn bắt bản hầu, linh đường cũng được dựng rất kĩ càng, bản hầu thật muốn nhìn Bao đại nhân có thật sự nằm trong quan tài đón bản hầu hay không."
Dứt lời, An Nhạc hầu liếc mắt gã sai vặt đứng bên cạnh, tên sai vặt kia khoát tay một cái liền có bảy, tám tên giang hồ đi lên, vừa đi vừa cuốn tay áo, chuẩn bị nâng dậy nắp quan tài.
Mọi người thấy vậy đều cả kinh, ngay cả đang trốn ở cửa – Kim Kiền cũng sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Phải biết là Bao đại nhân thật sự nằm ở bên trong quan tài, không vì gì khác, chỉ sợ An Nhạc hầu không tin Bao đại nhân đã chết muốn khai quan điều tra, vì để phòng ngừa mới làm cho Bao đại nhân tạm nhân nhượng nằm trong quan tài. Nhưng bây giờ mưu kế đã bị bại lộ, mà An Nhạc hầu lại muốn khai quan vào lúc này để kiểm tra thực hư, chắc chắn là muốn *tương kế tựu kế*, *diễn giả làm thực*, nhân cơ hội thêm vào hai đao, giết người diệt khẩu, tuyệt đi hậu hoạn.
Nhưng mấy người này còn chưa đến được phạm vi ba thước trong vòng liền thấy một trận kình phong xẹt qua trước mắt, một thanh vỏ kiếm rỗng ruột màu đen ngăn ở trước mặt bọn họ, cản trở đường đi.
Triển Chiêu thân mặc áo trắng, trong mắt hàm băng, mày kiếm ngưng lại, Cự Khuyết ở trong tay dù chưa ra khỏi vỏ nhưng sát khí đã lan ra bốn phía.
"Có Triển mỗ ở đây, đừng hòng tiến lên nửa bước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!