Chương 5: Ô Bồn Án - Đệ Ngũ Hồi

Thiên Chức đoạn tìm được hành tung, ô bồn nhớ nhận ra hung thủNhóm người Triển Chiêu từ biệt mẹ con Lưu thị, theo lời nói của Bách nhi, vội vàng tìm kiếm ở phố Nam trong trấn, quả nhiên không lâu sau liền thấy một nhà bán vải ở đầu phố, bảng hiệu viết "Hàng gấm Thiên Chức".

"Triển đại nhân, xem ra chính là hàng gấm này rồi."

Trịnh Tiểu Liễu ngó nghiêng tía lia, nói với Triển Chiêu.

Kim Kiền bên cạnh nghe thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn cười: Chữ viết trên bảng hiệu kia còn lớn hơn cái thúng, Tiểu Miêu không mù chữ, còn cần tiểu tử nhà ngươi đứng ra giải nghĩa thuyết minh sao?

Triển Chiêu không tức giận, chỉ gật đầu, dẫn hai người Kim Trịnh đi vào cửa hàng, nhìn chung quanh một vòng rồi mới hỏi tiểu nhị trên quầy: "Tiểu ca, trong hàng của ngươi có lụa Vân Cẩm không?"

Tiểu nhị trong hàng thấy ba người quần áo giản dị, mặt đầy bụi đường, hẳn không phải người có tiền, liền quay đi không để ý, ba người vào hàng cũng không ra tiếp đón.

Nhưng lúc này nghe thanh niên áo sam vừa mở miệng đã hỏi lụa Vân Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc, giương mắt quan sát, khoát tay trả lời: "Lụa Vân Cẩm gì chứ? Không có."

Tuy khẩu khí của tiểu nhị không tốt, nhưng Triển Chiêu không hề để ý, lại hỏi: "Tiểu ca, chưởng quầy nhà ngươi có đang ở hàng không?"

Tiểu nhị kia nghe thế tất nhiên mất hứng, thầm nghĩ: Ba người này, vừa nhìn đã biết là quỷ nghèo, đã vậy còn muốn phô bày giàu sang, hỏi cả lụa Vân Cẩm. Bây giờ còn muốn gọi chưởng quầy ra, hừ, ta lớn như vậy còn chưa từng gặp quỷ nghèo phô trương thế này.

Nghĩ thế, tức thì giọng điệu của tiểu nhị lộ vẻ khó chịu, nói: "Chưởng quầy của ta ra ngoài rồi, không ở đây."

Triển Chiêu hỏi tiếp: "Vậy xin hỏi khi nào chưởng quầy trở về?"

Tiểu nhị bị hỏi nhiều, mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Triển Chiêu nói: "Vị khách này, ta nói nhé, chưởng quầy nhà ta rất bận rộn, ra ngoài làm việc hơn tám ngày mười ngày mới về được, nếu ngài muốn mua hai thước vải bông làm quần áo, nhìn sang kia kìa, hàng nhỏ đối diện có đấy, các ngươi đừng đợi ở đây, ảnh hưởng tới việc mua bán của hàng ta."

Triển Chiêu nghe xong không khỏi sửng sốt, vừa định mở miệng nói rõ thân phận của bản thân, Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh lại ồn ào giành nói trước: "Sao ngươi có thể nói vậy, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không, hắn chính là..."

Tiểu nhị kia cũng không khách khí, gào trả: "Ta thèm mà biết ngươi là ai, không mua đồ thì đừng náo loạn vớ vẩn ở đây, biến nhanh đi chỗ khác!"

"Cái gì?" Trịnh Tiểu Liễu tức đến hai mắt tóe lửa, đang muốn căng họng mắng mỏ, bỗng cảm thấy có người vỗ vỗ phía sau lưng, nhìn lại, đúng là Kim Kiền.

Chỉ thấy Kim Kiền nhíu mày, đẩy Trịnh Tiểu Liễu sang một bên, đi đến cạnh quầy, cạch một tiếng đặt bọc đen ô bồn lên quầy, ôm tay nói: "Muốn ồn sang bên cạnh mà ồn, mấy trăm lượng bạc sắp đè chết ta rồi, ta cần kiếm chỗ nghỉ chân một chút."

Hở?

Đừng nói tiểu nhị và Trịnh Tiểu Liễu, ngay cả Triển Chiêu cũng phải sửng sốt.

Kim Kiền nhìn ngó xung quay, quay đầu nói với Triển Chiêu: "Công tử, ta thấy cửa hàng nhà quê này chắc chắn không có lụa Vân Cẩm đâu, những tấm vải còn lại cũng chỉ là loại tầm thường, không bằng đồ công tử đang mặc, thôi chúng ta đi đến Đông Kinh Biện Lương mua vậy."

Tiểu nhị nghe xong lập tức cả kinh, nhìn bọc đồ tròn tròn trên quầy, thầm nghĩ: Nghe khẩu khí của vị tiểu ca này, chẳng lẽ mấy vị đây là mối hàng lớn ư?

Nhưng nhìn cách ăn mặc của ba người, đúng là không giống mà.

Tiểu nhị nghĩ vậy, không khỏi đưa mắt đánh giá Triển Chiêu, nhìn kỹ rồi không khỏi cả kinh.

Vị thanh niên áo sam này tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, một thân áo lam tuy vừa nhìn thì thấy bình thường không đặc biệt, nhưng mặc lên thân lại phiêu dật tiêu sái không nói nên lời, hẳn vị áo lam này là không phải người thường.

Tròng mắt của tiểu nhị chuyển động, lập tức thay đổi như một người khác, chạy ra từ sau quầy, tới trước mặt của Triển Chiêu cười nói: "Ôi chao, vị đại gia, ánh mắt tiểu nhân thui chột, không nhận ra ngài. Ngài muốn xem gì thì cứ nói, mời vào bên trong."

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy đều quay sang nhìn Kim Kiền, thấy mặt Kim Kiền cau có, đến cạnh Triển Chiêu nói: "Công tử, nếu hàng này không có lụa Vân Cẩm, chúng ta đi xem hàng khác vậy."

Tiểu nhị kia nghe xong nhất thời nóng nảy, kêu lớn: "Đại gia chớ đi, toàn bộ trấn Lưu gia cũng chỉ có hàng ta có lụa Vân Cẩm, ngài xem ở đây là được."

Triển Chiêu khẽ nhếch mày kiếm, liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, mới đáp: "Nếu tiểu ca nói vậy, hay là lấy ra cho chúng ta xem đi."

Tiểu nhị vui mừng, vội vàng đi vào phòng trong, không bao lâu liền bê một cuộn lụa ra.

Chỉ thấy cuộn lụa này bề mặt nhẵn nhụi, mềm mại như nước, đặt ở trong phòng còn có thể phản chiếu ánh mặt trời bên ngoài, rực rỡ tức thời, lộng lẫy chói mắt.

Mọi người nhìn thấy không khỏi âm thầm tán thưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!