Chương 2: Ô Bồn Án - Đệ Nhị Hồi

Linh quang hiện mời Chiêu trấn quỷ, trong phòng khách đêm thẩm ô bồnViện  Tam Ban chính là nơi cư trú nghỉ ngơi của nha dịch cấp thấp. Trong Khai Phong phủ, trừ những nha dịch đã lập gia đình và có nhà trong thành Biện Lương, những người còn lại đều đang ở trong viện này. Tính ra ít nhất cũng có sáu bảy mươi người.

Lại nói lúc này, Kim Kiền vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, vận khí đan điền, dùng hết sức gào lên, nhất thời viện Tam Ban ào ào như tổ ong vò vẽ, tiếng mắng rộ lên không ngớt.

Phía Tây trong viện Tráng ban, vài người hô quát:

"Con bà nó, khuya khoắt như này kêu cái quỷ gì? Có quỷ? Có quỷ cái rắm! Ta thấy chính là tiểu tử ngươi giả thần giả quỷ, muốn cho đại gia ngủ không yên!"

Phía Đông Khoái ban viện cũng có người mắng: "Là tên khốn nào đang kêu! Inh ỏi om sòm thế? Sáng mai đại gia còn phải xuất môn phá án, còn làm ồn nữa ta nhốt ngươi vào đại lao!"

Mấy phòng ngủ của Tạo ban cạnh phòng Kim Kiền cũng mơ hồ truyền ra tiếng nói: "Kim Kiền... ngươi đừng ba ngày hai lần nhốn nháo, im lặng hai ngày, giúp cho lỗ tai chúng ta thoải mái hai ngày được không?!"

Kim Kiền nhất thời đứng lặng tại chỗ, từ ngữ kêu cứu nghẹn trong họng, thầm nghĩ: Bà nó, không thể ngờ người xưa còn chủ nghĩa duy vật hơn người hiện đại như ta đây, ngay cả người đến xem náo nhiệt cũng không có, chậc chậc, mấy người xưa này thật không có tí óc tưởng tượng nào cả!

Kim Kiền vừa dâng cao oán hận, chợt nghe thấy Trịnh Tiểu Liễu đứng sau cửa run rẩy kinh sợ kêu lên: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi là thứ gì, là ma gì... Không, không cần lại đây a a a!!"

Kim Kiền chợt thấy sau lưng truyền đến từng đợt âm khí, gió lạnh tiêu điều, tóc gáy trên người đều dựng thẳng, thầm nghĩ: Tiểu Lục ơi, không phải ta thấy chết không cứu, mà ta đường đường là một người hiện đại, từ nhỏ đã tiếp xúc với tivi máy tính, việc tróc quỷ bắt yêu này thật sự không có nghiên cứu tường tận đâu! Ngươi tạm thời gắng gượng hai phút, ta đi tìm lão Bao đến đây hỗ trợ.

Mà khoan, trước kia nghe nói Ô bồn ký không biết là thật hay giả, chẳng may con quỷ kia không phải loại gì tốt đẹp, làm lão Bao bị thương thì to chuyện, đến lúc đó Công Tôn tiên sinh và Tiểu Miêu còn không cùng ta liều mạng ấy chứ ... khoan, mèo?!

Trong lòng Kim Kiền dường cho có ánh sáng lóe lên: Đúng rồi, nếu ta nhớ không nhầm, động vật họ mèo hình như đều có bản lĩnh thông linh,[1] nói vậy Tiểu Miêu kia hẳn có khả năng!

Nghĩ vậy, lập tức hai chân Kim Kiền phát lực, thân hình tựa như bóng chim nhạn, từ viện Tam Ban bay vút ra ngoài.

Chỉ thấy bóng Kim Kiền chớp nhoáng, nhảy vọt vài bước, liền lướt qua cửa chính, công đường, đi vào hậu nha, tiến vào viện Phu Tử.

Nhìn quanh các phòng trong viện Phu Tử, Kim Kiền không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm vài câu, bình tĩnh lại tinh thần, làm hình chữ thập trước ngực, mới hùng hổ đi vào Đông viện, tiến tới cửa phòng xa nhất, vừa định gõ cửa kêu cứu thì thình lình nghe thấy tiếng người từ trong phòng truyền ra:

"Là ai?!"

Kim Kiền chỉ cảm thấy hoa mắt, một tia sắc bén cùng kình phong đã đánh úp vào mặt.

Kim Kiền nhất thời kinh hãi, vội vàng nhảy ra phía sau mới miễn cưỡng tránh được hàn quang bảo kiếm đang đánh thẳng tới mặt, bàn chân lại không chống đỡ được, ngã phịch xuống đất. Thấy hàn quang lại tới, Kim Kiền vội vàng lớn tiếng kêu lên:

"Triển đại nhân, thủ hạ lưu tình nhá!"

"Kim Kiền?" Người đối diện kinh ngạc, "Sao ngươi lại ở đây?"

Kim Kiền trước gặp quỷ sau đụng kiếm, thực sự là bị dọa không nhẹ, miệng vặn vẹo nửa ngày mới phun ra nửa câu: "Triển, Triển Triển đại nhân, Bao, Bao Bao đại nhân..."

Triển Chiêu nghe vậy nhất thời kinh hãi, kêu lên:

"Phải chăng Bao đại nhân đã xảy ra chuyện?"

Kim Kiền dùng sức lắc đầu, hít một hơi rồi nói: "Là chậu rửa mặt của Bao đại nhân xảy ra chuyện!"

Triển Chiêu nhất thời ngớ người, hỏi lại: "Chậu rửa mặt?"

Kim Kiền vội vàng gật đầu: "Chậu rửa mặt của Bao đại nhân có quỷ! Triển đại nhân, ngươi mau mau theo ta đi xem!"

Triển Chiêu sửng sốt, mày kiếm nhíu lại đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới, không khỏi nghĩ đến tình cảnh hồi chiều, thầm nghĩ: Kim Kiền hành vi thật quái dị, không phải là lại muốn đem thứ cổ quái gì đó tới dọa người chứ? Nhưng nhìn kỹ Kim Kiền, sắc mặt sợ hãi, cả người run rẩy, không giống như nói dối.

Kim Kiền thấy Triển Chiêu im lặng không nói, nhất thời nóng nảy nhảy dựng lên, túm lấy ống tay áo của Triển Chiêu nói: "Triển đại nhân, Trịnh Tiểu Liễu còn đang liều chết đấu với ác quỷ, ngàn cân treo sợi tóc, thuộc hạ cố gắng thoát khỏi vòng vây, sống chết đến đây cầu cứu, Triển đại nhân, ngài không thể thấy chết không cứu a!"

Dứt lời, để tăng độ biểu cảm, còn cố ý làm vẻ mặt than khóc, tiếc là công lực chưa đủ, nửa giọt nước mắt cũng không thể nặn ra nổi.

"..."

Triển Chiêu nhìn ống tay áo sắp bị túm rách của chính mình, đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Kim Kiền này nghĩ rằng tên tuổi Nam hiệp chỉ là trang trí, hơi một chút là túm túm kéo kéo, còn ra thể thống gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!