Chương 1: Ô Bồn Án - Đệ Nhất Hồi

Đông hoa phố phường nghe Kim ngữ, ô bồn chợt hiện đêm kinh hồnĐông Kinh Biện Lương, kinh thành của Đại Tống, ngày ngày thái bình, người người đông đúc, cư dân hơn trăm vạn. Mặc dù địa bàn rộng lớn nhưng quân binh ngày đêm phòng hộ nghiêm ngặt, thủ phủ bốn phía, tường thành bảo vệ. Bên ngoài tường thành có lầu gác quan sát địch. Mà bên trong tường thành lại là liễu rủ tươi mát, sắc hoa ngập đường, phong tình vô hạn.

Trong kinh thành có bốn con sông chảy qua, đường thủy thông suốt, thuyền bè qua lại, cầu nối dày đặc, đúng là: Cầu vồng vắt đai ngọc, thuyền hoa chiếu sóng trong, khung cảnh phồn thịnh.

Trên bờ, cửa hàng san sát, ngựa xe như nước, hiệu buôn tấp nập, đồ quý hiếm bốn phương đều quy tụ về phố chợ.

Trong đó, phố chợ bên ngoài Đông Hoa môn là đông đúc nhất: Phàm là ẩm thực, hoa quả tươi mới, tôm cá ba ba cua, chim cút thỏ nem thịt khô, vàng ngọc trân bảo, quần áo, không gì không có. Bây giờ là mùa thu hoạch dưa, dưa vừa mới đưa đến chợ, đồ hiếm là đồ quý, mọi người đều tranh nhau trả giá cao để mua được.

Lúc này đang giữa tháng năm đầu hạ, dưa vừa chín, trên phố phường mùi hương bay bốn phía, mọi người đi qua đều dừng chân thèm thuồng. Nhưng dù mùi hương có dụ dỗ như vậy, cảnh sắc có mê người hơn nữa, cũng không thể nhuộm màu bóng áo lam thuần sắc kia, không thể lọt vào cặp mắt đen sáng lấp lánh.

Chỉ thấy thanh niên áo lam này dáng vẻ vội vã, giày không chạm đất, mặc dù một thân phong trần nhưng thân hình cao ráo không hề lộ vẻ mệt mỏi, bước nhanh qua đám người huyên náo, không ngừng lại chút nào, giống như đi giữa nơi không người.

Bỗng nhiên, thanh niên áo lam đột ngột dừng bước chân, hai hàng lông mày nhíu lại, lẳng lặng nhìn đám người không biết vì sao lại tụ tập đông đúc phía trước, trong lòng âm thầm khó hiểu.

Ngã tư đường này tuy ngày thường dòng người đông đúc, nhưng chưa bao giờ xảy ra việc rắc rối gì mà tụ tập, mình rời đi mới hơn mười ngày, chẳng lẽ trong kinh thành có chuyện phát sinh?

Nghĩ đến đây, thanh niên áo lam không khỏi bước nhanh, hòa vào đám người, đi đến giữa để tìm hiểu ngọn nguồn sự việc. Nhưng vừa chen được một nửa, bên tai liền truyền đến một câu hô to.

"Ta bảo vị đại ca này, tục ngữ có câu, tình cảm thứ nhất, mua bán thứ hai, nay nội tình ta đều đã nói hết, chẳng lẽ ngươi không thể châm chước giá cả vài phần à?"

Thanh niên áo lam không khỏi sửng sốt, âm thanh mười phần mạnh mẽ này dường như đã nghe qua ở đâu, hơi quen tai, không khỏi lại chen lên phía trước vài bước. Qua được đám đông, thanh niên áo lam mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đang đứng ở chính giữa.

Chỉ thấy người này mặc quần áo nha dịch màu đỏ đen xen lẫn, thân thể gầy yếu, nhưng tư thế lại không mang chút vẻ yếu ớt nào. Hai ống tay áo xắn qua khuỷu tay, hai tay chống thắt lưng, một bàn chân còn đạp trên sọt trúc đựng lê xanh đối diện.

Người bán hàng trước mặt kia cũng rất nghiêm túc, hai tay ôm ngực, mắt xếch mặt lạnh, tuổi chỉ trên dưới ba mươi, trên mặt lại có một chòm râu bù xù.

"Tiểu tử! Đừng tưởng ngươi là quan sai thì lão tử sợ ngươi nhé?! Ai làm quan lại không gọi người bán rau quả đem đồ mới nhất tốt nhất chuyển thẳng vào trong phủ? Ai lại phái thủ hạ đến trên phố mua đồ chứ? Theo ta, ngươi là một tên tiểu nha dịch lại thèm lê muốn chết, không muốn bỏ nhiều tiền nên mới nói hươu nói vượn, hạ thấp giá, nói là mua lê cho đại nhân nhà mình!"

Tiểu nha dịch kia vừa nghe liền nổi giận, nhất thời cao giọng ồn ào: "Ta nói ngươi này cái tên lắm râu kia, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Đại nhân phủ người ta thế nào ta mặc kệ, nhưng đại nhân phủ ta từ lúc nhậm chức tới nay chưa bao giờ thu tí quà biếu nào của người khác! Ngươi đừng tưởng rằng mặt ngươi đầy râu ria, nói chuyện không nhìn thấy miệng là có thể bậy bạ càn rỡ, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!"

Người hóng chuyện đứng chung quanh nghe vậy lập tức sửng sốt, thầm nghĩ: Tội phỉ báng là tội gì, vì sao chưa bao giờ nghe thấy?

Tiểu thương đại hồ tử kia lại không thèm quan tâm, chỉ khoanh tay cười nói: "Hừ, Lý Đại ta từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe qua chuyện nực cười bậc này. Tiểu tử, ngươi nói đại nhân nhà ngươi thanh liêm, ta muốn nghe coi đại nhân phủ nào có thể được khen đến ba hoa khoác lác như thế?"

Nha dịch kia nghe xong lại đắc ý hếch cằm thật cao, lớn tiếng nói: "Đại hồ tử ngươi nghe cho rõ, đại nhân của chúng ta chính là Khai Phong phủ doãn Bao Thanh Thiên, Bao đại nhân!"

Đại hồ tử Lý Đại nghe vậy nhất thời sửng sốt, dừng một chút mới hỏi: "Ngươi nói là vị Bao đại nhân vừa mới xử trảm phò mã gia?"

"Đúng thế!" Nha dịch chỉ thẳng một ngón tay nói.

Lý Đại gật đầu, nói: "Nếu là Bao đại nhân, ta tin. Bao đại nhân thật là một quan tốt thanh liêm."

Dừng một chút, Lý Đại lại nói: "Quan tốt thì quan tốt, lê xanh này cũng không thể giảm giá!"

"Gì?" Nha dịch không khỏi ngẩn người, một đôi mắt xếch trừng lão Đại.

Chợt nghe đám người cười nói: "Ha, Khai Phong phủ tiểu nha dịch, hôm nay ngươi gặp đối thủ rồi, Lý Đại chính là người nổi danh chắc giá trên phố này!"

Đám người cười vang một trận.

Lại nghe một người nói: "Tiểu nha dịch, người tới phố này chưa đến nửa tháng, đã chặt giá người bán hàng lớn nhỏ ầm ầm rồi, coi như không tệ, hay là hôm nay ngươi nhận thua đi!"

Đám người lại cười vang.

Thanh niên áo lam nghe rõ ràng, trong phòng vô cùng khó hiểu, không khỏi quay sang lão bá bên cạnh hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi nha dịch này là..."

suy nghĩ nửa ngày, người áo lam cũng không biết nên hỏi như nào, miệng không khỏi ấp úng.

Lão bá bá kia nhìn qua, thấy vị thanh niên áo lam này tướng mạo đường đường, tư thế oai hùng hiên ngang, lời nói lại tao nhã ấm áp, không khỏi khiến người ta nảy sinh hảo cảm, vội vàng trả lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!