Lần hai Cẩm Thử cam chịu trói
Yêu hồ lộ diện, hách chúng nhân
———
Đoàn người Nhan Tra Tán cùng Bùi Mộ Văn đi xuyên qua khu rừng liễu ước chừng thêm nửa canh giờ nữa cuối cùng cũng nhìn thấy Đại Trang Viện đã dần hiện ra trước mắt.
Quả không hổ danh Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, quy mô hoành tráng, thế dựa giang sơn. Phía Bắc có núi Phượng Tê làm điểm tựa. Bên Nam nhìn ra sông Thất Phong, môn nghênh hoàng đạo, sơn tiếp Thanh Long (*). Đấy là còn chưa kể đến ruộng tốt vạn mẫu, rừng cây sai quả, nom vô cùng trù phú, giàu có.
(nghênh hoàng đạo, tiếp Thanh Long là nhà có hướng phong thuỷ tốt lành)
Đình mái nhà nhà san sát, xung quanh rợp bóng núi, biếc màu sông, hữu tình vô hạn. Trên Trung Thiện Đường, bốn mùa đều ngập sắc kỳ hoa. Trước Lục Lâm Đình, tám hướng cùng bày ra cảnh đẹp mê hoặc lòng người.
Đập vào mắt nơi cửa lớn chính là Kim Biển do Cao Huyền Tiên Tổ ngự ban, trên đề năm chữ lớn dát vàng: "Thiên Hạ Đệ Nhất Trang". Hai bên sư tử đá uy nghi trấn cửa cùng hai hàng hộ vệ binh giới chỉnh tề, phong thái nghiêm trang.
Nhan Tra Tán nhìn quanh đánh giá hồi lâu, dường như có phần choáng ngợp, mãi sau mới lên tiếng: "Quả thật là Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, danh bất hư truyền"
Triển Chiêu cũng đưa mắt nhìn xung quanh hồi lâu, vẻ mặt đồng tình.
Mắt nhỏ Kim Kiền lập loè lục quang, bao nhiêu lời ca tụng chưa cần thoát ra khỏi cổ họng thì đã hiện lên in rõ trên mặt.
Nhìn đi nhìn đi, quy mô kiến trúc, thiết kế quy hoạch đã đạt đến cảnh giới tối cao của cơ sở hạ tầng cổ đại. Còn cả cách thức bài trí đã làm nổi bật cái gọi là phú quý phi thường, vinh hoa vô hạn, eo triền bạc triệu (*), thật là khí thế bức người!
(*) đai lưng dắt cực nhiều xâu tiền --> ý chỉ mức độ nhiều tiền lắm của của chủ nhân Thiên Hạ Đệ Nhất Trang.
Mọi người gật gù tán thành. Riêng chỉ có Bạch Ngọc Đường, không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt đen lại, khoé miệng co giật, nom khá quỷ dị.
"Chư vị quá lời rồi! Bùi mỗ tự thấy nơi đây kém xa so với Hãm Không Đảo trang nhã, càng không có đất để so sánh với vùng địa linh nhân kiệt của nơi ấy!"
- Bùi Mộ Văn cười khiêm nhường, lại hơi nhìn sang Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường thẳng thừng đáp lại bằng ánh mắt khinh thường chán ghét.
Bùi Thiếu Trang Chủ chỉ còn biết cười khan một tiếng, dời tầm mắt về lại mọi người nói: "Gia phụ đợi ở khách sảnh đã lâu... Chư vị, mời đi theo tại hạ".
Tất cả gật đầu, nối bước Bùi Mộ Văn tiến vào trong trang.
Qua cửa chính, là đến khoảng sân lát gạch vuông rộng rãi, tứ phía lan toả mùi hương của trăm loại kỳ hoa dị thảo, màu sắc phong phú. Cuối sân là đình trường mái congi, hoa lệ kiểu cách, có thể so sánh với cung điện hoàng gia. Trước cửa treo Kim Biển mạ vàng, đề ba chữ "Trung Thiện Đường"
Tại sảnh, giữa hai hàng hộ vệ áo xanh, một người thân cao tám thước, lưng rộng vai thẳng, thân vận cẩm bào xanh thẫm. Ngang eo là đai lưng nạm Mặc Ngọc (*), chân mang hài Phi Vân, tóc búi trễ, rủ xuống hai hàng tóc mai hoa râm, râu dài ba tấc, cắt tỉa tỉ mỉ, đường bệ uy nghi. Hàng lông mày thô, toát lên phong trần bay phấp phới theo hướng gió. Mắt dài hẹp, ánh mắt ẩn chứa nội hàm, hiển nhiên so với Bùi Mộ Văn, có đến tám phần tương tự.
Huyệt thái dương gồ cao, nhìn qua đã nhận ra là người có nội công không tầm thường.
(*) một loại ngọc tối màu
Thấy Bùi Mộ Văn dẫn người đi tới, đôi con ngươi sắc bén của vị này liền quét qua cả đám, rồi dừng lại hồi lâu nơi Nhan Tra Tán, mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng tiến lên mấy bước, giọng cười hào sảng:
- Nhan đại nhân, Bùi Thiên Lan của Bùi Gia Trang xin có lễ!
- Bùi Lão Trang Chủ, Nhan Tra Tán cũng xin có lễ.
Nhan đại nhân ôm quyền, cười đáp.
Mọi người còn lại đồng thời hướng về phía Bùi Thiên Lan, ôm quyền thi lễ: "Bùi Lão Trang Chủ".
"Đều là bằng hữu giang hồ, không cần đa lễ"
- Bùi Thiên Lan cười sảng khoái, kéo Nhan Tra Tán vào khách sảnh, "Tới đây tới đây, mời chư vị vào bên trong an toạ! Lão đã chuẩn bị chút trà ngon cho các vị thưởng lãm sau cả ngày đi đường mệt mỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!