Chương 1: Thiên Hạ Đệ Nhất Trang - Đệ Nhất Hồi

Trên đường ngộ phục kinh không hiểm

Bùi thiếu lần đầu xuất hiện, Cẩm Thử hiềm

................

Thu lặn, gió sớm vờn sơn sắc

Tùng, liễu đung đưa bóng nước xanh

Sắc trời trong vắt, thời tiết ấm áp, gió mát hiu hiu. Trên đường nhỏ băng qua rừng, một đoàn người ngựa chậm rãi tiến tới.

Người đi đầu, nhìn qua độ tứ tuần, râu rậm dài điểm ngực, gương mặt trầm ổn. Theo sau còn một nhóm người khác. Trong số đó, một tướng mạo khôi ngô, một tay cầm quạt lông vũ. Kẻ khác lưng đeo cương trảo (*1). Ngay bên cạnh là một hảo hán vác trên vai thanh đao lớn. Nhóm người này, chỉ trông sơ qua đã thấy không phải dạng tầm thường.

Lại nhìn hai người đi sau cùng, một lam một bạch, sóng vai cùng nhau. Nam nhân vận lam sam, dung mạo vô cùng tuấn nhã, trong khi thanh niên tuyết y bên cạnh, ung dung tiêu sái,  phong tư trác tuyệt.

(*1) móc sắt

Đi cùng một lam một bạch, là hai kẻ đánh xe ngựa, thoạt trông không đáng chú ý. Một người, nửa mặt tinh mỹ, nửa mặt kia ngược lại, mang một vết sẹo hình con rết đáng sợ, mặt than vô cảm. Người còn lại, tuổi trạc thiếu niên, eo nhỏ, mắt hí, một bộ dáng đặt biệt gây mất hứng.

Đoàn người này, không ai khác chính là nhóm Ngũ thử của Hãm Không Đảo, cùng hiệp khách Ngải Hổ đương hộ tống đoàn khâm sai Nhan Tra Tán.

"Ai da~    cuối cùng thì bao giờ mới tới được Thiên Hạ Đệ Nhất Trang vậy? Mông ta sắp không xong đến nơi rồi ...." Kim Kiền đầu tóc rối bới, giọng nói rời rạc, yếu ớt hỏi.

"Chúng ta đã sớm đến Thiên Hạ Đệ Nhất Trang rồi!" Hàn Chương vừa cưỡi ngựa, vừa ngoái đầu lại đáp lời.

"Đã đến rồi á?" Kim Kiền đảo mắt xung quanh rừng cây rậm rạp dị thường, vẻ mặt không tin mà hỏi lại: "Hàn Nhị gia, ngài chớ trêu ta! Nơi này bốn bề hoang dã, làm quái gì có cái trang viện nào?"

"Sáng sớm nay, Triển mỗ quan sát ven đường, thấy bia đá [Bùi Gia Trang

- trong vòng ba trăm dặm]. Có nghĩa là trong phạm vi ba trăm dặm này đều là Thiên Hạ Đệ Nhất Trang." Triển Chiêu nhớ lại rồi nói.

"Cái gì????" Kim Kiền banh mắt nhỏ, la lên như không tin vào chính mình: "Thuộc hạ không nghe nhầm đấy chứ?"

"Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, khuôn viên ba trăm dặm, ba ngàn trang khách đều anh hào, hùng ngạo giang hồ không người địch"

- Hàn Chương nhíu mày, cười nói "Này là câu nói trên giang hồ truyền miệng, nhưng người người đều biết đến!"

Ôi chao!!!

Nội trong bán kính ba trăm dặm, mà có đến ba ngàn quân lực được trang bị vũ trang, ngày đêm cung đao khí giới sẵn sàng nghênh chiến?

Nói cái gì mà Thiên Hạ Đệ Nhất Trang? Phải gọi là Thiên hạ đệ nhất đại địa chủ mới đúng!

"Thật không hổ danh Thiên Hạ Đệ Nhất Trang"

- Kim Kiền khiếp sợ trong lòng, cảm khái nói.

"Chậc, cũng chỉ là đất đai có chút rộng, có gì ghê gớm?" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khinh khỉnh nói. "So với Hãm Không Đảo của chúng ta, tính ra còn kém xa."

Đáng tiếc, lời này nói ra từ Bạch Ngọc Đường, đã bị Kim Kiền coi như không khí. Lúc này, trọng tâm chú ý của Kim giáo úy đã chuyển tới vấn đề cá nhân của Thiếu Trang chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Trang.

"Hàn Nhị gia, cái người Thiếu Trang chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang này, chậc, chính là Bùi Mộ Văn Bùi Thiếu Trang Chủ, năm nay không biết đã bao nhiêu cái xuân xanh a?"

Hàn Chương bộ dáng không ngờ tới Kim Kiền lại đột nhiên quan tâm đến vấn đề này, bất chợt ngẩn người ra một lát, trả lời:

"Ta chỉ nhớ là so với Bạch Ngọc Đường, hình như lớn hơn vài tháng..."

Kim Kiền không chờ Hàn Chương nói xong, đã dồn dập truy hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!