Chương 8: Trát Mỹ Án - Đệ Ngũ Hồi

Thành Biện Kinh chặn kiệu kêu oan, nơi hỗn loạn nhìn thấy Bao ThanhTừ ngày đi theo ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu đại nhân, rốt cuộc từ phong cách của vị đường đường là tứ phẩm đới đao hộ vệ mà Kim Kiền đã biết được cái gì gọi là "Làm người phải thắt lưng buộc bụng".

Triển Chiêu kia, không hổ là một đại tướng cấp dưới của Bao đại nhân Khai Phong phủ, xứng đáng là nhân viên gương mẫu, không hổ danh đại danh hiệp, quả thực: Trong như nước, sáng như gương, một thân chính khí cuồn cuộn, hai tay áo trăng tỏ gió lộng – nói tóm lại, chính là "nghèo kiết"!

Trên đường đi, tuy thức ăn của mẹ con Tần Hương Liên và Kim Kiền coi như không tệ, dù không phải ngày ngày yến tiệc, nhưng tuyệt đối đều đặn bốn món ăn một món canh. Chẳng qua đồ ăn của Triển Chiêu thật không dám khen lấy một câu, sáng trưa chiều đều lấy bánh bao làm chủ đạo, nước lọc làm phụ họa, cộng thêm ít cháo rau dưa. Không biết ba mẹ con Tần Hương Liên nghĩ thế nào, chứ bây giờ Kim Kiền mà thấy bánh bao liền thay vị Triển đại nhân này cảm thấy buồn nôn, triệu chứng y khoa không thể chữa được – thế nhưng nhìn Triển Chiêu ăn lại có vẻ thật sự vừa lòng.

Tuy mẹ con Tần Hương Liên và Kim Kiền đều cảm thấy áy náy, thường hết lời mời ân nhân cùng ngồi cùng ăn, nhưng đều bị Triển Chiêu nhẹ nhàng chối từ, mẹ con Tần Hương Liên cho là ân nhân coi tiết kiệm là phẩm chất, trong lòng kính nể, không thêm nhiều lời.

Kim Kiền lại khó hiểu, nói đến Triển Chiêu, ít nhiều gì cũng đường đường là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, ăn bổng lộc triều đình, huống chi chức quan tứ phẩm không coi là thấp, vì sao lại tiết kiệm đến thế?

Nhưng đi theo Triển đại nhân được vài ngày, liền hiểu được tình huống bên trong.

Chính là: Sư nhiều cháo ít, sói nhiều thịt thiếu thôi.

Dù bổng lộc Triển Chiêu có nhiều nữa, cũng không thể trở thành người tiêu xài hoang phí được.

Nhìn xem dọc theo đường đi: Giải cứu ba cô gái bán mình chôn cha – tốn bốn lượng bạc, đưa tiền cho đại thúc té xỉu ven đường khám bệnh – năm lượng bạc, giúp thư sinh nghèo về quê – năm lượng bạc...

Lại nuôi thêm kẻ ăn bám là mình, chỉ biết ăn không ngồi rồi – Kim Kiền tự nhiên cảm thấy Triển Chiêu có thể ăn bánh bao sống tạm đã là khó khăn.

Tóm lại, khi nhóm người Kim Kiền muốn thương tích có thương tích, muốn trẻ nhỏ có trẻ nhỏ, muốn đói chết có đói chết đi đến Đông Kinh Biện Lương, đã là nửa tháng sau.

Theo Triển Chiêu tới dưới cổng thành, đoàn người Kim Kiền còn chưa bước vào, Triển Chiêu đã dừng lại, quay người hỏi Tần Hương Liên: "Tần đại tẩu, ngươi quyết định đến Khai Phong phủ nha tố cáo phò mã gia, trong lòng đã có tính toán gì chưa?"

Tần Hương Liên nghĩ một lúc, nói: "Hương Liên định đi tới nha môn Khai Phong phủ đánh trống kêu oan."

Triển Chiêu nghe xong, khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Thế không ổn, trước đây Tần đại tẩu đã từng đệ trình bản cung ở Khai Phong phủ rồi, nếu lại đánh trống, một án tố cáo hai lần, chỉ sợ Bao đại nhân tức giận."

Tần Hương Liên nghe vậy, tự nhiên không biết làm sao, vội vàng hỏi: "Xin hỏi ân nhân, liệu còn cách nào khác không?"

"Còn một cách... Nhưng không biết Tần đại tẩu có đủ dũng khí hay không?" Hai tay Triển Chiêu ôm kiếm, cân nhắc một hồi, ngẩng đầu nói.

Tần Hương Liên vừa nghe, tất nhiên mừng rỡ, lập tức trả lời: " Đương nhiên Tần Hương Liên có can đảm!"

Triển Chiêu nghe xong, khẽ gật đầu: "Phương pháp này chính là... chặn kiệu kêu oan."

Tần Hương Liên vốn đang kiên quyết, vừa nghe lời ấy, tinh thần lẫm liệt nhất thời giảm đi một nửa, cúi đầu không nói, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu trả lời: "Nếu chỉ có cách này, Hương Liên đồng ý thử một lần!"

Nói xong, khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt dứt khoát.

Kim Kiền đứng cạnh nghe mà thắc mắc.

Chẳng qua chỉ là chặn cái kiệu, kêu cái oan, tình tiết của phim truyền hình hạng ba, biên kịch dùng đến nhàm rồi, Tần Hương Liên không đáng phải đấu tranh tâm lý đến vậy chứ.

Nhưng nghĩ lại, tính đến bối cảnh hiện tại, trong lòng cũng nhanh chóng hiểu rõ.

Bao Chửng kia, quản lý kinh thành, tâm phúc lớn của hoàng đế lão nhân, theo tiêu chuẩn của hiện đại, ít nhất cũng coi như nhân vật thủ tướng đứng đầu nội các chính phủ.

Thử nghĩ xem nếu mình muốn tố cáo, chạy đến đường cao tốc, vọt vào giữa một loạt vệ sĩ toàn thân mặc âu phục màu đen, kính râm đen sì, tay cầm súng đen mà quỳ rạp xuống đất, ngăn Bảo ca[1] (Mặc Tâm: Thủ tướng), hiện đang ngồi trên xe hơi đen cao cấp.

Kim Kiền lạnh sống lưng, mức độ khó khăn quả thực khá cao.

Triển Chiêu nghe thấy lời Tần Hương Liên, bất giác khẽ gật đầu, chắp tay thở dài, nói với mấy người:

"Một khi đã như vậy, tại hạ mong Tần đại tẩu có thể bình an. Nay tại hạ đã hộ tống các vị tới Khai Phong, tất nhiên không cần lo lắng chuyện an toàn, tại hạ còn chuyện quan trọng cần làm, xin cáo từ."

Tần Hương Liên vừa nghe, tuy lòng không muốn, nhưng thấy ân nhân đã quyết đi, hơn nữa mình cũng đã đến Khai Phong phủ, không dám giữ lại, vì thế liền cúi người hành lễ, chuẩn bị tiễn ân nhân rời khỏi.

Tuy Tần Hương Liên như vậy, nhưng hai đứa bé không chịu theo, mỗi bên một đứa, tay nhanh chóng túm lấy vạt áo màu xanh của Triển Chiêu, vừa túm vừa kéo, miệng không ngừng kêu la.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!