Chương 7: Trát Mỹ Án - Đệ Tứ Hồi

Ngự miêu nghĩa hiệp giúp rửa oan, Hương Liên an tâm đến Khai PhongMặt đỏ như thái dương, râu đen dài nửa thước,[1] một người canh gác, vạn người khó qua.

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi buồn rầu.

Không ngờ mình có duyên với miếu Quan Đế này đến thế, vòng quanh một hồi lại trở về chỗ cũ, đáng lẽ nên cảm khái một phen, nhưng lúc này chẳng có tâm trạng. Nguyên nhân chủ yếu chính là tượng Quan lão gia không biến ra cơm ăn được....

Buổi trưa, Kim Kiền và mẹ con Tần Hương Liên đi dạo một vòng qua cổng âm phủ, cuối cùng nhờ một vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống trợ giúp, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

Lại nói, vị đại hiệp này thật đúng là không tệ, tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao lớn ngay thẳng, lưng rộng eo thon, có thể sánh với siêu mẫu, tài nghệ thì không cần phải nói, chỉ một câu: Xuất thần nhập hóa. Nhưng mà con người không ai hoàn mỹ, ngọc đẹp đôi khi cũng có tì vết, vị đại hiệp vạn dặm mới tìm được một này hóa ra là... khụ... là kẻ khố rách áo ôm ngang ngửa Kim Kiền!

Ngồi xếp bằng trước Quan Công mặt đỏ, một tay Kim Kiền chống cằm, một tay cầm cái bánh bao khô cứng mà đại hiệp đưa cho, khóc không ra nước mắt, trong lòng sầu não, chỉ trời cao mới tỏ.

Vị đại hiệp này thật xứng danh với hai chữ thanh liêm, một bọc hành lý lớn như vậy mà chỉ có mấy cái bánh bao khô!

Nhìn sang hai tiểu quỷ bên kia, coi mấy cái bánh bao có thể quăng chết người này như sơn hào hải vị, cắn mấy miếng là hết, vẻ mặt dường như còn chưa thỏa mãn.

Lấy ngón tay gõ gõ bánh bao, âm thanh vang lên, dạ dày Kim Kiền thắt chặt, giơ tay đưa bánh bao cho hai tiểu quỷ.

"Ta... không đói bụng, các ngươi ăn đi."

Đồ ăn cứng như vậy, ăn vào trong bụng không bị thủng dạ dày mới là lạ.

Hai tiểu quỷ lại vô cùng vui sướng, vội vàng nhận lấy, bẻ ra làm đôi rồi ăn, sự tôn sùng trong lòng đối với vị "thần tiên ca ca" trước mặt lại tăng thêm vài phần.

Vô thức bỏ qua ánh mắt sùng bái của hai tiểu quỷ, Kim Kiền suy nghĩ, vơ vét một ít thức ăn trên người vị đại hiệp này có vẻ thực tế hơn.

"À, đại hiệp ơi, xin hỏi ngài còn có..."

Ngồi xổm bên người nam tử áo xanh, Kim Kiền xoa xoa hai tay, nét cười đầy mặt, hệt như mấy kẻ dắt khách ở lầu xanh.

"Nếu tiểu huynh đệ muốn ăn bánh bao, trong bọc quần áo bên kia còn mấy cái."

Đại hiệp đặt một tay lên cổ tay Tần Hương Liên, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm quan sát, nghe thấy Kim Kiền hỏi, đầu cũng không ngẩng, khẽ trả lời.

Nụ cười của Kim Kiền lập tức cứng đờ trên mặt, phẫn nộ rụt tay lại, rầu rĩ ngồi sang bên cạnh.

Ngồi được một lúc, cảm thấy bụng dạ đói khát khó nhịn, ngẫm nghĩ, Kim Kiền quyết định mượn nam tử áo xanh vài đồng tiền, mua củ khoai lang nướng để đáp ứng nhu cầu sinh lý.

Lời xin vay tiền còn chưa nói ra, nam tử áo xanh đã mở miệng trước: "Thương thế của vị đại tẩu này không có gì đáng lo ngại, tại sao mãi mà chưa tỉnh?"

"Bởi vì nàng cấp hỏa công tâm, hơn nữa đã mấy ngày không ăn cơm, không uống nước, không đi WC, thân thể suy yếu, độc tố trong người không được thoát ra, đương nhiên vẫn chưa tỉnh lại!"

Kim Kiền đói đến mức đầu óc choáng váng, đột nhiên nghe thấy có người hỏi bệnh tình, không suy nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện đáp một câu.

Nam tử áo xanh bất giác sửng sốt. Vốn thấy vị tiểu huynh đệ này quần áo không chỉnh tề, thân hình gầy gò, tưởng là một nhóc ăn mày trong thành, nhưng nghe hắn nói tình trạng của người bệnh hôn mê đâu ra đấy, trong lòng ngạc nhiên, giọng điệu cũng cung kính vài phần: "Tiểu huynh đệ đã từng học y thuật rồi ư?"

Vừa nghe câu hỏi, Kim Kiền nhất thời tỉnh táo hơn một chút, giương mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của vị đại hiệp kia, xán lạn như sao, tưởng chừng nhìn xuyên thấu nội tâm.

"Đã từng học một chút!" Lời này cơ hồ là buột miệng.

Vừa nói xong, suýt chút nữa Kim Kiền cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Từ sau khi học nghệ rồi xuống núi, Kim Kiền tự biết mình không quen với cuộc sống ở cổ đại, dĩ nhiên không dám phô trương quá mức, vì thế liền căn cứ "Súng bắn chim đầu đàn", "Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai", và mấy phương châm chỉ đạo, làm việc quy củ, làm người cụp đuôi, cố gắng "giấu nghề", quyết không nổi bật. Bởi vậy vẫn thận trọng từ lời nói đến hành động, không dám mảy may tiết lộ thân phận đệ tử chính thống của "Y Tiên", "Độc Thánh".

Nhưng hôm nay sao thế nhỉ? Vì sao hai mắt vị đại hiệp này vừa nhìn, lời nói thật liền nhảy ra khỏi miệng? Chẳng lẽ đúng như lời nói của bị bạn xấu kia, mình là hạng người tham tiền háo sắc?!

Trái tim Kim Kiền không khỏi lạnh buốt, nhìn trộm vị đại hiệp kia.

Ngũ quan tuấn nhã, oai hùng phi phàm, đẹp trai, tuyệt đối đẹp trai. Nhưng ít nhiều gì ta cũng thuộc thế hệ thanh niên ngày ngày bị trai đẹp của ba nước Trung, Nhật, Hàn oanh tạc mà lớn lên, không có khả năng buông vũ khí đầu hàng nhanh như vậy. Cho nên nhất định người này có bí mật không thể cho ai biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!