Chương 6: Trát Mỹ Án - Đệ Tam Hồi

Dưới khổ hình dâng cao khí phách, chốn hoang dã lại thấy ánh trăngKết quả, phỏng đoán gà mờ của Kim Kiền bất hạnh trở thành sự thật.

Ngày thứ hai, Kim Kiền và Tần Hương Liên vừa lên công đường, nàng đã cảm thấy không khí rủi ro khác thường đang bao phủ.

Hai người vừa hạ người xuống, thân mình còn chưa quỳ vững, chợt nghe tri phủ đại nhân trên công đường dồn sức đập kinh đường mộc, quát lớn: "Tần Hương Liên, ngươi đã biết tội chưa?!"

Tần Hương Liên ngẩng đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi: "Xin hỏi đại nhân, dân phụ có tội gì? Dân phụ là nguyên cáo mà!"

"Câm mồm!" Tri phủ đại nhân hét lớn một tiếng, kinh đường mộc vang lên, tam ban nha dịch trên công đường vừa nghe, biết đã đến lúc cổ họng lên tiếng, lập tức đồng thanh hô lên "Uy vũ...", âm thanh còn nhịp nhàng hơn dàn đồng ca, chắc là thành quả của nhiều năm huấn luyện có mục đích.

Kim Kiền vừa nghe, lông tơ khắp người đều dựng đứng, trong lòng run rẩy:

Câu nói đầu tiên đã kéo đến "Hạ đường uy",[1] e rằng hôm nay tiền đồ đen tối rồi.

Lại nhìn sang Tần Hương Liên, thấy nàng vẫn đứng thẳng lưng như cũ, một thân lẫm liệt.

Đợi tiếng "đường uy" trên công đường qua đi, tri phủ đại nhân mới nghiêm mặt nói: "Tần Hương Liên lớn mật, ngươi tư thông với Hàn Kỳ, sau lại mưu sát gian phu, còn dám tự xưng là nguyên cáo, quả thực điêu ngoa đến cực điểm, người đâu, đánh nàng năm mươi gậy trước đã!"

Lệnh vừa hạ xuống, bốn nha dịch đi ra từ hai bên công đường, trong tay cầm sát uy bổng,[2] hai cây trước kẹp lấy người Tần Hương Liên, hai cây sau đè lên bắp đùi nàng, khí thế hung ác.

Thân trên Tần Hương Liên bị kẹp, không thể động đậy, chỉ có thể hô to: "Đại nhân, dân phụ oan uổng quá! Dân phụ chưa bao giờ giết người cả!"

Tri phủ đại nhân trên công đường đâu chịu nghe, tay quăng ra một tấm thẻ đỏ tươi, ra lệnh: "Đánh cho ta!"

Nha dịch chấp hình vừa nghe, nghiêm lệnh đã hạ, tay cũng không dám chậm trễ, vận hết sức đánh xuống đùi của Tần Hương Liên.

Nhất thời xung quanh im lìm, Tần Hương Liên khóc thét liên tục, rõ là công đường của một phủ nha, nhưng không khí lại lộ ra vài phần u ám.

Sát uy bổng kia to như xương đùi, mới đánh xuống mấy cái, đùi Tần Hương Liên đã loáng thoáng ra máu, qua ba mươi đòn, máu đỏ tóe ra, vô cùng thê thảm; tiếp tục thi hình, Tần Hương Liên không khóc không kêu được nữa, hai mắt nhắm nghiền, tất nhiên đã bất tỉnh.

Nhưng tri phủ Thái Châu Từ Thiên Lân lại coi như không, thấy Tần Hương Liên không chịu nổi, bất tỉnh nhân sự, khóe miệng còn cong lên, miệng như mỉm cười, chẳng khác nào thứ bắn ra không phải máu thịt của dân chúng mà là bông tuyết trắng ngần.

Bên kia tri phủ nhìn xem vui vẻ, bên này Kim Kiền lại nhìn mà hết hồn, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Phỉ phui, đúng là miệng quạ đen, nói tốt không đúng nói xấu lại linh nghiệm, hôm qua vừa bảo tri phủ không phải quan tốt, hôm nay tri phủ đại nhân liền cho ta xem cảnh "Dùng sự thật nói",[3] quả thực còn chân thật hơn cả "Tiêu điểm phỏng vấn".[4]

Nhìn cây gậy trong tay nha dịch kìa, ôi chao, cho dù cây cối tài nguyên ở cổ đại có phong phú cũng không nên lãng phí vậy chứ, ít ra cũng nên chừa lại cho người đời sau như ta ít rừng cây, bổ sung vào tầng ô

-zôn trống rỗng. Thay vì dùng gậy đánh người, lấy một cành liễu chẳng phải là được rồi sao, tội gì tích cực như vậy hả?

Suy nghĩ trong đầu Kim Kiền quay như chong chóng, gương mặt cũng không nhàn rỗi. Mỗi lần sát uy bổng đánh xuống người Tần Hương Liên, da mặt Kim Kiền liền co rúm một chút, đợi đến lúc đánh xong năm mươi đòn, ngũ quan đã rúm ró hết, trông thế nào cũng giống như một sản phẩm nổi tiếng – bánh bao "Cẩu bất lý".[5]

"Đại nhân, phạm nhân đã bất tỉnh." Nha dịch thực thi trọng hình xong, thuận tay hất đầu Tần Hương Liên, chắp tay trả lời.

"Dùng nước dội tỉnh." Tri phủ đại nhân híp hai mắt, phất phất tay nói.

Một chậu nước lạnh đổ xuống, hai mắt Tần Hương Liên chuyển động, dần dần tỉnh lại.

"Tần Hương Liên, ngươi có nhận tội không?" Tri phủ đại nhân nghiêng người, nhỏ giọng hỏi.

Hồi lâu, Tần Hương Liên mới khôi phục một chút thần trí, mấp máy môi, lẩm bẩm nói: "Dân phụ oan uổng..."

Từ tri phủ vừa nghe, nhất thời cơn tức dâng lên, đập kinh đường mộc, cao giọng quát: "Người đâu, dùng kẹp tay."[6]

Kim Kiền nghe vậy lập tức run sợ.

Chẳng lẽ "kẹp tay" có lịch sử lâu đời cũng đến lúc lên đài rồi ư?

Chỉ thấy hai nha dịch mang tới một vật, nhìn kỹ, là một dãy ống trúc nối liền bằng dây thừng, giữa mỗi ống trúc đều có khoảng cách, có điều ống trúc vốn phải xanh biếc, không biết bề mặt nhuộm thứ gì mà lại có màu đen sẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!