Phủ Thái Châu đứng ra làm chứng, trong phòng giam sáng tỏ tâm tưKim Kiền chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lâm vào hoàn cảnh này. Chẳng qua tìm chỗ tá túc ở miếu Quan Đế, thế mà cũng gặp phải tai họa bất ngờ.
Nâng mắt nhìn lại, công đường phủ nha Thái Châu thật sự trang trọng nghiêm túc. Chính giữa phòng trưng một bức vẽ mặt trời mọc trên biển, nước biển xanh mặt trời đỏ, vô cùng hoàn mỹ. Trước đó là đài cao bằng đá, trên đài là một bàn xử án dài, bàn án đen thùi, mặt bàn đặt con dấu, ống thẻ, giá bút, nghiên mực, kinh đường mộc,[1] cạnh bàn dựng đứng hai tấm biển hình đầu hổ ghi chữ "Tránh xa" và "Yên lặng", càng hiện sự uy phong chốn công đường.
Sau bàn xử án là một chiếc ghế có lưng tựa, trên ghế phủ một tấm gấm.
Tri phủ Thái Châu Từ đại nhân ngồi sau bàn, trên đầu là hoành phi "Gương sáng treo cao" mạ vàng, thần sắc ngưng trọng. Tam ban nha dịch tay cầm đường côn, đứng trang nghiêm hai bên trái phải.
Kinh đường mộc vang lên, tam ban nha dịch hô to:
"Uy vũ..."
Kim Kiền cảm thấy cẳng chân mềm nhũn, thoắt cái đã phủ phục. Chậc chậc, thềm đá ở công đường này quả nhiên là hàng xịn, vô cùng cứng chắc, quỳ một cái có thể khiến đầu gối vang lên tiếng "lạch cạch".
"Kẻ nào ở dưới công đường, dám phạm trọng tội giết người ở Thái Châu, còn không mau lên tiếng." Tri phủ đại nhân quát.
Hai người bên dưới thân quỳ đầu cúi, một người trong đó là phụ nhân tuổi còn trẻ, Tần Hương Liên; tên còn lại quần áo như một kẻ ăn mày trên đường, đúng là Kim Kiền trong lòng đang hô to không ổn.
"Đại nhân, dân phụ Tần Hương Liên, dân phụ oan uổng, dân phụ chưa bao giờ giết người cả!" Phụ nhân quỳ ở dưới công đường hô to.
Cạch! Kinh đường mộc tức khắc vang vọng cả sảnh.
"Điêu dân lớn mật, ngươi cầm cương đao trong tay, cả người đầy máu, giữa đêm hôm khuya khoắt lại có hành vi kỳ lạ, nam tử ở miếu Quan Đế không phải do ngươi giết thì ai giết?"
"Bẩm đại nhân, Hàn Kỳ tự sát, cương đao đó chính tay hắn giao cho dân phụ. Trước khi hắn chết, dân phụ ở bên cạnh hắn, vết máu trên người có từ lúc đó." Tần Hương Liên hơi ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.
Kim Kiền bên cạnh kinh ngạc: Tần Hương Liên quả nhiên đã từng đến Khai Phong phủ, là người trải qua sự kiện lớn, trong tình huống bất lợi như thế này còn có thể ăn nói theo bài bản hẳn hoi. Chẳng như mình, vừa nghe thấy tiếng kinh đường mộc cả người đã nhũn ra, thật không xứng đáng với hình tượng người tương lai vĩ đại.
Tri phủ đại nhân vẫn không tin, tiếp tục hỏi: "Theo lời ngươi nói, kẻ bỏ mình ở miếu Quan Đế tên là Hàn Kỳ?"
"Bẩm đại nhân, đúng vậy." Tần Hương Liên đáp.
"Vì sao hắn tự sát?"
Mặt Tần Hương Liên tối sầm lại: "Bẩm đại nhân, Hàn nghĩa sĩ không muốn giết người diệt khẩu, thả ba mẫu tử chúng ta đi, nhưng không biết ăn nói sao với chủ nhân, áy náy mà chết."
Tri phủ đại nhân sửng sốt: "Giết người diệt khẩu? Vì sao phải giết người diệt khẩu? Là kẻ nào xui khiến."
Tần Hương Liên vừa nghe, sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực, cao giọng nói: "Đại nhân, dân phụ oan uổng! Dân phụ chính là vợ cả của phò mã đương triều Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ ham vinh hoa phú quý, xui khiến Hàn Kỳ giết vợ diệt con, đại nhân phải phân xử cho dân phụ a!" Dứt lời liền dập đầu.
Lời vừa nói ra, mọi người trên công đường đều khiếp sợ.
Nha dịch, sư gia kinh sợ không đáng nhắc đến. Cứ nhìn vị tri phủ Thái Châu Từ Thiên Lân kia, hai mắt trợn trừng, miệng mũi nở to, bàn tay nắm chặt kinh đường mộc dừng giữa không trung, chắc là vừa nghe phụ nhân phía dưới kêu thẳng tên húy của phò mã đương triều, đang muốn ngăn cản, lại bị lời nói sau đó làm cho sững sờ.
Kim Kiền lúc này âm thầm kêu khổ, thật muốn vận dụng khinh công chạy thoát, tiếc rằng chân bị xích sắt trói chặt, không biết làm sao.
Tần Hương Liên quả nhiên là một người cực cực cực... kỳ ngu ngốc. Trần Thế Mỹ là nhân vật ở đẳng cấp nào? Người ta là phò mã đương triều, em rể của hoàng đế đương triều lão nhân gia, con rể của thái hậu lão phật gia! Danh nhân lịch sử như lão Bao gia còn muốn hòa giải ngoài công đường, tri phủ đại nhân nho nhỏ sao dám đụng tới một sợi lông của Trần Thế Mỹ? Tần Hương Liên đến đây tố cáo, còn mang theo nghi án mưu sát – chậc chậc, chẳng lẽ ta đường đường là một người tương lai liền bỏ mạng nơi này?!
Trời ạ! Thật là xui xẻo, uống nước cũng bị mắc răng...
Sau một lúc lâu, tri phủ đại nhân rốt cuộc hoàn hồn, đập kinh đường mộc trong tay xuống, rống to: "Dân phụ lớn mật, dám ăn nói bừa bãi, vu oan phò mã đương triều, người đâu, lôi phụ nhân này xuống đánh năm mươi gậy rồi nói sau."
Tần Hương Liên vừa nghe, lập tức la hét: "Đại nhân, dân phụ tuyệt đối không vu oan phò mã, dân phụ có mang theo bằng chứng."
Kim Kiền đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, run cầm cập.
Này này, bác gái ơi, đừng có kéo ta xuống nước nha! Ta đến từ tương lai, nếu như bị chụp mũ quấy nhiễu tiến trình lịch sử thì đó là tội siêu lớn á.
"Ngươi có bằng chứng gì?" Tri phủ đại nhân quát hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!