Chương 4: Trát Mỹ Án - Đệ Nhất Hồi

Quan Đế miếu đụng mặt Hương Liên, gặp nghĩa sĩ tìm sống trong chết"Ai dè phim truyền hình hạng ba chiếu lúc tám giờ cũng có tí chính xác."

Kim Kiền đứng trước một tòa nhà tồi tàn, thì thào độc thoại.

Từ khi biết được cụ thể bối cảnh thời đại mà mình đang ở, Kim Kiền liền hạ quyết tâm đi đến Khai Phong phủ chơi một lần. Cũng may nhờ sản phẩm của tivi – công lao phim truyền hình, cuối cùng Kim Kiền cũng biết thủ đô hiện thời là Đông Kinh Biện Lương, sau đó quá trình đi hỏi đường cũng không sơ suất như lần trước.

Nhưng nghe được tin Biện Lương cách "Thái Châu" này ít nhất là nửa tháng đi bộ, tất nhiên Kim Kiền họa vô đơn chí. Tính ra bây giờ trên người chỉ có bốn mươi tám đồng tiền, cho dù ăn mì nước hàng ngày, e rằng cũng chỉ cầm cự được khoảng mười hôm. Còn nếu chẳng may lạc đường hay xui xẻo đụng độ bọn sơn tặc, Kim Kiền phỏng đoán, tỉ lệ mình có thể sống sót tới Khai Phong phủ có lẽ còn thấp hơn khả năng trở về hiện đại.

Lo lắng đến hiện trạng kinh tế thực tế, tất nhiên Kim Kiền không dám đến nơi tiêu tốn chi phí cao như khách sạn mà ở, chỉ đành chiếu theo thông quan bí tịch được lưu truyền qua phim truyền hình, hy vọng phát hiện ra phòng ốc bỏ hoang ở ngoại ô, hoặc là "nghĩa trang"[1] để tạm thời nương thân.

Không ngờ được, ông trời không dồn người ta đến đường cùng, trời vừa sẩm tối, cuối cùng Kim Kiền đã tìm thấy một tòa nhà bỏ hoang... Nói thật, lúc này đột nhiên Kim Kiền cảm thấy mấy tên biên kịch hạng ba trước đây mình căm thù đến xương tủy cũng có vài phần đáng yêu.

Bước qua cửa đi vào, gian phòng hỗn độn. Chính giữa phòng là một cái đỉnh đồng rất to, bốn cái cột trụ lớn móc màn vải rách nát. Một pho tượng  gốm đặt trên đài phía sau đỉnh đồng, phủ đầy bụi bặm.

Kim Kiền giương mắt quan sát, thấy tượng này cao hơn ba mét, đầu đội mũ chiến tử kim, mặc áo giáp chiến đấu, mặt đỏ tựa vầng hồng, ba sợi râu dài bay nhẹ trước ngực.

Không cần hỏi, hình tượng kinh điển như vậy đương nhiên là lão ca của Trương Phi, lão đệ của Lưu Bị – Quan Vũ, Quan lão gia chứ ai.

Cơ mà cái miếu Quan Công tồi tàn thế này, phỏng chừng ở Bắc Tống Quan lão gia không được hoan nghênh cho lắm.

"Quan lão gia, nay tại hạ cùng đường, chỉ có thể qua đêm ở biệt thự nhà ngài, lão nhân gia đại nhân có đại lượng,[2] xin đừng để bụng."

Híp mắt, chắp hai tay trước ngực, Kim Kiền lẩm bẩm nói vài câu. Nghĩ rằng Quan lão gia là danh nhân cổ đại, có thể nghe hiểu được hết, nhưng vẫn cố vận dụng giọng điệu cổ ngôn mình hiểu biết sơ sơ để nói, chắp chắp vá vá thành mấy câu cầu khấn nửa nạc nửa mỡ.

Nói xong, Kim Kiền mới thấy trong lòng thoải mái hơn, lập tức thu thập một ít rơm rạ xung quanh, xếp thành đệm, ngả đầu đặt lưng.

Nằm xuống đất, Kim Kiền nhìn cảnh vật trước mắt, không khỏi suy nghĩ mông lung.

Trước kia khi mình ở hiện đại, mặc dù không đến mức "cẩm y ngọc thực", nhưng tuyệt đối là "giường cao gối ấm"; "Simmons", "Visco

-elastic"[3] của hiện đại có thể nói là một trời một vực với rơm rạ bây giờ, thật không đáng so sánh. Thế mà chỉ vì một cuộc thi nhân viên công vụ đáng bỏ đi mà mình lại bị đày đến cuộc sống bần cùng ở Tống triều...

Kim Kiền thở dài một hơi – sử dụng câu nói thời thượng: Cái này gọi là "Tự làm bậy không thể sống."

Nhưng vẫn may, mình còn chưa đến nỗi trời ghét người oán. Vừa đến cổ đại đã gặp được hai lão sư phụ không tệ, dạy cho mình bản lĩnh dùng độc và chữa bệnh, cũng coi như cảm nhận được năm ngàn năm... hiện tại chắc còn chưa đến năm ngàn năm lý thuyết và thực tiễn thần kỳ của Đông y Trung Hoa, ít nhất về sau không phải lăn tăn chuyện đi làm thầy lang phiêu bạt. Nhưng bây giờ mình mang bộ dáng chạy nạn của dân Somali ở Châu Phi, cho dù mở sạp khám bệnh cho người ta, chỉ e cũng không có ai thèm vào.

Xem ra, việc cấp bách trước mắt là ngày mai đi tắm rửa một lần, mua thêm quần áo... Không được, đắt quá, giờ là thời kỳ đặc biệt, cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt, chính là: Hành động tiến bộ cùng thời đại! Có lẽ đi trộm một bộ thì thực tế hơn, tiện tay trộm thêm mấy mảnh vải nữa, viết cái biển hiệu, làm thầy lang kiếm tiền...

Tính toán như vậy, Kim Kiền bị một thân mệt nhọc hành hạ liên tục, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp.Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng theo phán đoán của sinh vật đến từ hiện đại là Kim Kiền, chắc chắn chưa quá một giờ, nàng đã bị một loạt tiếng động dị thường đánh thức.

Tiếng bước chân vội vàng và lộn xộn truyền đến từ cửa miếu Quan Đế, ngay sau đó, vài người tiến vào, mang theo tiếng hít thở hỗn loạn.

Kim Kiền kinh hãi: Chẳng lẽ vừa rồi mình nói mấy lời cầu khấn cổ không ra cổ, kim không ra kim, chọc giận Quan Công lão gia, ngay lập tức đã bị đẩy vào một cảnh máu me trên giang hồ rồi sao?!

Tập trung nín thở lắng nghe một hồi, thế mà không thấy động tĩnh. Lúc này Kim Kiền mới to gan ló ra từ chỗ ẩn thân, quan sát bốn phía hệt như con chuột ăn vụng.

May mà không chịu khó đọc sách lịch sử, đôi mắt của Kim Kiền tuy hơi nhỏ nhưng ngay cả một triệu chứng cận thị cũng không có. Cho dù ở cổ đại không có đèn điện chiếu sáng, Kim Kiền cũng có thể dựa vào ánh trăng để nhìn rõ tình trạng.

Không nhìn đã chẳng phải lo, chứ vừa thấy mấy người đi vào, da đầu Kim Kiền chợt run lên.

Ba dáng người hai nhỏ một lớn cuộn mình ở dưới chân tượng Quan lão gia. Nằm giữa là một phụ nhân mặc áo vải rách rưới, tóc tai bù xù, sắc mặt sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy hai đứa trẻ bên người. Hai đứa trẻ này, một nam một nữ không quá bảy tám tuổi, thân thể đều đang run rẩy.

Người đọc có thể hỏi: Không phải buổi tối à? Tối như mực, vì sao Kim Kiền có thể thấy rõ vậy, chẳng lẽ nàng còn đem theo đèn pha hay sao.

Thật ra nguyên nhân chính là: Ba người này đều trốn ở bên cạnh đệm của Kim Kiền, nhưng ở giữa bị chặn một thanh xà nhà rơi và rơm rạ, ba người đang hoảng hốt, hơn nữa bóng đêm mờ mịt, vì thế phụ nhân và bọn trẻ vẫn chưa phát hiện còn có một người cách mình chưa đến một mét, mà Kim Kiền lại nhìn rõ được ba người.

Thấy người tới, trong lòng Kim Kiền âm thầm kêu khổ.

Nếu là vài gã đại hán vạm vỡ đi vào, hoặc mấy người trong chốn võ lâm, đấu võ đương trường, cho dù chém giết tối tăm trời đất, phong vân biến sắc, Kim Kiền cũng không sợ. Bởi vì đó là thời cơ để mình chạy đi. Nhưng bây giờ người chạy vào lại là ba mẹ con, thật sự rất không ổn. Dựa vào khuôn sáo cũ kỹ của kịch tình lúc tám giờ mà đoán, cô nhi quả phụ bị đuổi giết chỉ có vài nguyên nhân:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!