Kim Kiền vô duyên vô vớ bị đưa đến nơi cổ đại không biết là thời đại gì đã hơn ba tháng. Ngoại trừ từ phục sức của hai vị sư phụ vừa thấy mặt đã khăng khăng nhận mình làm đồ đệ, cùng với đỉnh đầu không bóng loáng một nửa mà phỏng đoán nơi này không phải nhà Thanh, trước mắt, nàng hoàn toàn không biết mình đang ở thời đại nào, giai đoạn nào.
Mà xui xẻo nhất là máy thời gian thu phát tín hiệu có dạng đồng hồ đeo tay, thứ đáng ra phải ở trên cổ tay mình đã không cánh mà bay khi tới thế giới này.
Chẳng biết là đánh rơi ở đây hay bị lạc ở lỗ đen vũ trụ của Einstein nữa.
Nhưng thời gian mỗi ngày mà Kim Kiền có thể sử dụng để phiền não về vấn đề này thật sự là ít đến thê thảm. Bây giờ, quả thực nàng còn mệt mỏi hơn thu ngân tăng ca hàng năm ở siêu thị.
Hàng ngày, trời còn chưa sáng Kim Kiền đã bị đại sư phụ – chính là phượng vĩ kê, nghe nói là "Y Tiên" lão nhân gì đó lôi từ trên giường xuống, bắt luyện tập "Cửu huyệt phi châm", "Mười tám huyệt ngự châm pháp", "Ba mươi sáu huyệt trấn châm quyết", "Bảy mươi hai huyệt hồi hồn châm linh kỹ", cuối cùng còn có "Một trăm linh tám huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận". Tóm lại chính là cầm mấy cây ngân châm xuyên đến xuyên đi trên một cái hình nộm vải hình người.
Nếu sai dù một hai milimet thôi là đủ bị đại sư phụ ngồi bên cạnh đâm cho thành con nhím.
Khi thái dương leo tới ngọn cây, Kim Kiền đoán hẳn là khoảng chín giờ, nhị sư phụ – chính là tuyết sơn phi hồ được xưng "Độc Thánh", sẽ đến tiếp tục tiết học thứ hai. Lại nói, buổi học đầu tiên suýt nữa dọa Kim Kiền hồn bay phách tán. Nấm độc, thuốc độc như thạch tín, hạc đỉnh hồng hoàn toàn không đáng nhắc tới, trong vòng hai ngày đã chạy xong chương trình học.
Sau hai tháng đã nghiên cứu Tây Vực kỳ độc, Miêu Cương cổ độc, Đường môn gia truyền dị độc... Gấp gáp như thế, người người nghe thấy đều phải phẫn nộ không thôi.
Sau cơm trưa lại đổi về lớp học của đại sư phụ. Tên gọi của các loại thảo dược chỉ có hơn chứ không kém số lượng từ trong từ điển Tiếng Anh, càng miễn bàn phải đối chiếu tên gọi với hình dạng, quả thực còn khủng bố hơn thi Toefl tiếng Nhật cấp một. Đến chạng vạng, Kim Kiền phải đi theo nhị sư phụ tới gian mật thất của lão, thân mật tiếp xúc với một nhóm độc vật mang hình dạng có thể làm thui chột ý chí người xem đến tột cùng.
Vất vả chịu đựng đến tối muộn, còn ngồi châm đèn đêm để đọc ba cái thứ "Kinh lạc tổng kinh", "Y kinh", "Thiên độc kinh", "Độc kinh", "Thủy độc kinh",...
Cuối cùng, trước khi ngủ phải mở hội diễn tập thể "Vọng, văn, vấn, thiết"[1] cho cả đại sư phụ và nhị sư phụ, nếu không chẩn đoán chính xác được trạng thái thân thể của hai sư phụ, kết cục duy nhất chính là thức đêm ngồi sờ cổ tay của hai lão mà gà gật.
Di chứng cuối cùng chính là cơn ác mộng viết thân luận không ngừng nghỉ của cuộc thi nhân viên công vụ đổi thành vô vàn thảo dược và bò cạp độc. Mà dáng người tiêu chuẩn bị bạn xấu xưng là "lưng rắn eo chuột" cũng nhanh chóng co rút, bây giờ chỉ cần đứng trên cân điện tử nhất định sẽ nghe thấy tiếng kết luận chói tai "Quá gầy, quá gầy!". Tiếp đó, khi sắp tới tháng thứ tư, Kim Kiền rốt cuộc đưa ra một quyết định suýt nữa khiến mình đánh mất mạng nhỏ – chạy trốn.
Đêm đó, Kim Kiền chuẩn bị vô cùng chu toàn. Nàng mang theo đồ ăn và nước uống có thể dùng trong một tuần, trang bị thuốc giải cho khí độc của Vô Vật cốc, ôm theo ngân châm có thể đổi tiền, thừa dịp đêm đen mà chạy trốn.
Nhưng còn chưa đi được năm trăm mét, Kim Kiền phát hiện chân mình cứ như mọc rễ, cố thế nào cũng không thể tiến lên trước một bước.
"Hừ hừ, đồ nhi ngoan, trễ thế này con còn muốn phân biệt độc thảo sao?" Mang theo tiếng cười lành lạnh, giọng nói quái gở kỳ quặc tựa như vọng đến từ sau tai mình.
Độc Thánh đứng thẳng tắp sau lưng Kim Kiền, thân hình âm u như quỷ mị.
"Nhị... nhị sư phụ..." Bây giờ Kim Kiền cảm giác chân cẳng mềm nhũn, bởi vì nàng thấy đóa hoa trên tay nhị sư phụ có vài phần hao hao "Mẫu Đơn thảo" – một loại hoa nghe nói là thiên hạ kỳ độc, không có thuốc giải.
"Ha ha, đồ nhi ngoan, không ngờ con lại tài giỏi như vậy, vi sư may mắn may mắn." Tiếng cười sang sảng trước còn tại xa xa, đợi đến khi tiếng nói chấm dứt, âm thanh đã đến bên tai.
"Đại... đại sư phụ..." Đầu gối Kim Kiền cứng đờ.
Động tác cầm châm trong tay Y Tiên sao lại giống chiêu mở đầu của "Kỳ mạch đoạn mệnh châm quyết" vậy?
"Hửm?"
Hai lão nhân gần trăm tuổi đồng thời chắp tay ra sau lưng hầm hừ lên tiếng.
"Đồ nhi thấy ánh trăng mê người, nhịn không được đi ra tản bộ, ha ha... ha ha... tản bộ... tản bộ."
Vô cùng hoa lệ quỳ rạp trên mặt đất, trước mắt Kim Kiền hình như hiện lên vẻ mặt tươi cười của cô bạn xấu tiến sĩ kia: "Xem ra mày không chỉ tham tài háo sắc, còn là một kẻ rất sợ chết."
Hừ hừ hừ, như ta phải xưng – kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!Thời gian trôi nhanh, tháng ngày bay xa. Thấm thoắt Kim Kiền đã ở núi Vân Ẩn được hơn một năm. Sau vụ chạy trốn không thành tám tháng trước, Kim Kiền có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thử lại lần nữa, chỉ có thể an phận ở trên núi cùng hai vị sư phụ đọc sách thuốc, làm độc dược. Một thời gian sau cảm thấy y thuật, độc thuật cũng khá thú vị, nghĩ đến chuyện mình không có bản lĩnh gì để kiếm ăn, lại nhớ đến câu "kĩ không áp thân",[2] dần dần đã có thể hạ quyết tâm, bắt đầu học tập thật sự, từ đó y thuật độc thuật tiến bộ vượt bậc, khiến cho hai vị sư phụ cực kỳ sung sướng. Mặc dù đôi lúc tưởng niệm thế giới tương lai của mình, nhưng ngày ngày cũng thanh thản mà qua.
Hôm nay, trời chưa sáng Kim Kiền đã soi đuốc đi vào phòng của đại sư phụ, chuẩn bị luyện tập phương pháp châm huyệt, nào ngờ phát hiện hai vị sư phụ đều đang nằm gục dưới đất. Kim Kiền vội vàng chạy tới quan sát hai vị sư phụ, không khỏi chấn động.
Sắc mặt hai lão hồng hào khác thường, hô hấp yếu ớt, hơi thở thoang thoảng tỏa ra hương hoa mẫu đơn. Tiếp tục bắt mạch cổ tay, mạch đập mỏng manh, như có như không, lúc ngừng lúc đập, đúng là dấu hiệu trúng độc.
Hơn nữa còn là loại độc "Mẫu Đơn thảo" khó giải.
Mặc dù Kim Kiền không phải đặc biệt thông minh, nhưng dù sao cũng là người hiện đại ở tương lai, trải qua hơn một ngàn năm tiến hóa mới trở về cổ đại, dung tích não kiểu gì cũng thêm được mấy mililit so với nhóm người cổ đại. Huống chi, mình còn là thế hệ người mới đủ bốn tiêu chuẩn,[3] từ nhỏ đã được hun đúc lớn lên cùng lịch sử, võ hiệp cộng thêm phim ngôn tình lúc tám giờ, loại âm mưu cỏn con này sao có thể giấu giếm được pháp nhãn[4] của Kim Kiền?
Ngồi trên mặt đất, nhìn quanh căn phòng bài trí sạch sẽ gọn gàng, lại quan sát vào hai vị sư phụ sớm chiều ở chung, Kim Kiền thực sự không biết nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!