Chương 14: Trát Mỹ Án - Thập Nhất Hồi

Phủ phò mã vô cớ chịu ức hiếp, viện Phu Tử bực bội trách Hương LiênBao đại nhân yên lặng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Phò mã gia, ngươi nói đây chính là hưu thư năm năm trước đã đưa Tần Hương Liên?"

Trần Thế Mỹ khẽ nhếch môi: "Đúng vậy, nếu như Bao đại nhân không tin, có thể cầm lấy cẩn thận kiểm tra thực hư."

Dứt lời, liền đưa tờ giấy trắng trong tay cho Bao đại nhân.

Bao đại nhân đưa hai tay tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ, sắc mặt âm trầm, mày nhíu sâu, thật lâu không nói.

Trần Thế Mỹ vừa cười vừa nói: "Bao đại nhân, ngươi hãy nhìn cho kỹ, tờ hưu thư này có vấn đề gì không?"

Bao đại nhân gấp hưu thư lại, cung kính đem trả: "Không có."

Trần Thế Mỹ nghe vậy, lông mày không khỏi nhướng lên, cười lạnh vài tiếng, thu hồi hưu thư.

Công chúa bên cạnh thấy thế, cũng nâng mắt nói: "Bao đại nhân, năm năm trước Tần Hương Liên đã bị phò mã hưu, nay lại đến Khai Phong phủ vu cáo phò mã, xưa nay nghe danh Thanh Thiên Bao đại nhân, nói vậy nhất định có thể trả lại công bằng cho phò mã.

Lời vừa nói ra, đừng nói mọi người Khai Phong phủ, ngay cả Kim Kiền đều lập tức giận dữ, thầm nghĩ: Công chúa và Trần Thế Mỹ thật đúng là vật họp theo loài, người sống quần cư, ruồi tìm thịt thối, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Xem ra hai người này tám phần đã sớm chuẩn bị, thương lượng tốt rồi tới đây kẻ xướng người họa, chậc... Tình huống không ổn rồi!

Lại nhìn Bao đại nhân, thân hình đang khom, cúi đầu buông mắt, vừa thấy còn tưởng cung kính có lễ, chẳng qua Kim Kiền bên cạnh thấy rõ được, bàn tay đen kia của Bao đại nhân đang siết chặt, khoeps ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Trần Thế Mỹ thấy Bao đại nhân hồi lâu không nói, càng trở nên kiêu căng, tựa lưng vào ghế ngồi, tay ỷ thành ghế mà nói: "Bao đại nhân, nếu sự thật đã rõ, lúc này bản cung mong rằng Bao đại nhân có thể xử lý theo lẽ công bằng, xử tội Tần Hương Liên dám trèo cao quan thân."

Thân hình Bao đại nhân hơi nghiêng ngả, vội ngẩng đầu nói: "Hồi bẩm phò mã công chúa, việc này hẳn chưa biết được thực hư, vi thần sẽ điều tra lại tìm manh mối, giao cho phò mã công chúa. Nhưng vi thần có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo phò mã."

"Sao? Bao đại nhân có chuyện gì không rõ?" Trần Thế Mỹ hỏi.

"Phò mã gia, một ngày trước Tần Hương Liên và đôi hài tử đồng ý yêu cầu của phò mã gia, đến nơi ở của Vương thừa tướng tại ngoại ô, nhưng Tần Hương Liên trở về Khai Phong phủ liền hôn mê bất tỉnh, hấp hối thoi thóp. Xin hỏi phò mã, đây là vì sao?

"Chuyện này..." Trần Thế Mỹ nhất thời cứng họng.

Công chúa thấy thế, khẽ cười nói: "Bao đại nhân, ngày đó bản cung cũng ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy Tần Hương Liên hoàn toàn không tổn thương gì rời đi, về phần lý do hôn mê bất tỉnh, chúng ta làm sao biết được, có lẽ trên đường trở về gặp kẻ xấu hãm hại cũng không chừng."

"Nếu công chúa đã ở, vi thần xin hỏi, công chúa có nhìn thấy đôi hài tử của nàng chăng?" Bao đại nhân trừng mắt, lớn tiếng nói.

Công chúa nghe vậy liền bực bội, thầm nghĩ: Bao hắc tử dám ăn nói như thế với mình ư? Ngữ khí cũng cứng rắn đáp: "Nhìn thấy thì sao?"

Bao đại nhân tiến lên từng bước, cao giọng: "Công chúa, đêm qua Tần Hương Liên một mình về phủ, đôi hài tử không thấy bóng dáng, liệu có phải ở bên trong phủ phò mã?!"

Công chúa mắt tròn mở to, quát: "Bao Chửng, ngươi dám nói chuyện như thế với bản cung?"

Bao đại nhân nghe vậy, ngừng lại một chút, mới nói: "Vi thần không dám, chỉ là hài tử của Tần Hương liên không thấy tung tích, vì thế..."

"Bao đại nhân." Trần Thế Mỹ ngắt lời: "Bao đại nhân không cần nhiều lời, hai đứa bé kia đúng là đang ở trong phủ phò mã."

Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, thầm nghĩ: Trần Thế Mỹ hôm nay sao vậy, như này đâu giống phong cách của hắn.

Bao đại nhân cũng ngạc nhiên, nhưng tức khắc liền phản ứng lại, tiến lên một bước nói: "Một khi đã thế, xin phò mã gia giao hai đứa trẻ cho Bao Chửng, để vi thần đưa họ mang về Khai Phong phủ nha."

Trần Thế Mỹ lại cười: "Bao đại nhân nói lời ấy sai rồi. Ninh Nhi, Hinh Nhi là cốt nhục của bản cung, nay ở trong phủ của bản cung vì sao không được?"

Thân hình Bao đại nhân đông cứng, nhất thời không biết nói gì.

Lúc này Kim Kiền mới bừng tỉnh đại ngộ: Khó trách hôm nay Trần Thế Mỹ lại có hành vi khác thường.

Trước kia hắn có chết cũng không chịu thừa nhận thân phận của Tần Hương Liên, hôm nay liền nói Tần Hương Liên là thê tử năm năm trước đã hưu, thì ra vì hai đứa bé.

Nếu Tần Hương Liên đã sớm bị hưu, hắn sẽ không còn động cơ sát thê diệt tử, tất nhiên mọi hành vi phạm tội trước đây đều không có căn cứ, mà nếu Tần Hương Liên đã không còn là thê tử của hắn, vậy hắn muốn giữ hai đứa bé kia lại là thuận theo lẽ phải – thật cao chiêu!

Mà thành viên trong Khai Phong phủ ai cũng đều là phần tử tinh anh, trong lòng tất nhiên hiểu được, nhưng ngại thân phận của phò mã công chúa nên không thể nổi cơn cáu gắt, người người chỉ đành cau mặt giận dữ, không nói gì, yên lặng ẩn nhẫn trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!