Chương 13: Trát Mỹ Án - Đệ Thập Hồi

Đêm gian mưu đến phủ phò mã, tâm nghi kinh hiện bức hưu thưMọi người trên giang hồ đều biết ba thước thanh phong trong tay Nam Hiệp Triển Chiêu chính là một thanh bảo kiếm thượng cổ, tên gọi Cự Khuyết, cắt ngọc chặt vàng, chém sắt như chém bùn, là một bảo vật hiếm thấy trên đời. Mà nay, Kim Kiền thật may mắn khi thấy được bảo vật này.

Bảo kiếm Cự Khuyết, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí bức người, nếu ở hiện đại nhất định có thể trở thành quốc bảo loại một. Đương nhiên, nếu Cự Khuyết không phải đang được đặt trên cổ Kim Kiền thì ít nhất Kim Kiền cũng có thể nghĩ ra một vạn câu cảm thán biểu đạt cho tình cảm sùng kính của mình đối với nó.

"Triển... Triển... Triển... Triển..." Kim Kiền lần thứ hai mở miệng nhưng ngay cả hai chữ "đại nhân" cũng bị mắc kẹt trong cổ họng không phun ra được.

"Kim Kiền!" Triển Chiêu trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Cái... cái... cái... cái gì là ai?" Kim Kiền tiếp tục nói lắp.

Triển Chiêu mày kiếm dựng thẳng, quát: "Nói mau."

Một tiếng này suýt nữa đem bảy hồn của Kim Kiền dọa chạy mất sáu hồn, mồ hôi trên đầu Kim Kiền chảy ùn ùn, từ trên mặt tí tách rơi xuống Cự Khuyết.

Lúc này Kim Kiền vô cùng hoang mang lo sợ, trong lòng như có một ngọn núi lửa đang phun trào.

Trời xanh ơi, đất rộng ơi, có vị thiên sứ đại tỷ nào tốt bụng nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Vì sao nhân vật chính phái như Triển Chiêu lại cầm kiếm kề trên cổ ta, đãi ngộ này không phải chỉ có nhân vật đại Boss mới được hưởng thụ sao, chẳng lẽ bản thân mình đã sa ngã thành nhân vật phản diện ư? Không đúng, tuy rằng bộ dáng của ta không phải thoát tục xuất trần, nhưng tốt xấu cũng được coi là ngũ quan đoan chính, khoảng cách để đạt tới quân đại gian đại ác vẫn còn khá xa mà...

Chẳng lẽ thân phận đồ đệ của Y Tiên Độc Thánh đã bại lộ, mà Triển Chiêu lại trùng hợp kết oán với hai lão già kia – mồ hôi trên đầu Kim Kiền lại tiếp tục chảy ào ào – nếu sự thật là vậy, ta cũng không cần phải chối tội chi cho mệt, dứt khoát hưởng dụng chính sách dành cho tù binh: Thẳng thắn nhận khoan hồng, tranh thủ chút tình cảm a.

Bên này Kim Kiền còn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, bên kia Triển Chiêu cũng đã hết tính nhẫn nại. Bảo kiếm trong tay Triển Chiêu hướng đến cổ họng của Kim Kiền cứa một nhát, vết máu nhàn nhạt hiện ra.

"Ngươi là ai? Đến Khai Phong phủ có mục đích gì?"

Kim Kiền đang lo lắng có cần phải khai ra tòan bộ hay không, nhưng vừa nghe đến nghi vấn của Triển Chiêu, nhất thời trong lòng vừa động, cộng thêm đau đớn ở cổ, nháy mắt đầu óc thanh minh không ít.

Đến Khai Phong phủ có mục đích gì? Ta còn có thể có mục đích gì? Nhiều lắm là muốn hưởng dụng miễn phí mấy bữa cơm quan, lấy vài đồng tiền riêng, tiếp theo là chiêm ngưỡng mấy vị danh nhân lịch sử một chút thôi, còn có mục đích gì chứ... Câu hỏi này thực sự kỳ lạ, hình như không có liên quan đến thân phận đồ đệ của Y Tiên Độc Thánh, ngược lại có phần tương tự với câu hỏi dành cho những tên đột nhập Khai Phong phủ... Hự!

Mắt nhỏ của Kim Kiền đột nhiên mở to vài phần, cẩn thận đánh giá vị hộ vệ tứ phẩm ở trước mắt, âm thầm cân nhắc:

Không hợp với lẽ thường! Mặc dù Triển Chiêu xuất thân giang hồ, nhưng theo quan sát và phán đoán mấy ngày nay, người này bình tĩnh tự chủ, ổn trọng như núi, cho dù nhìn thấy mẹ con Tần Hương Liên bị hãm hại cũng không vọng động, lấy đại cục làm trọng, pháp lý công đạo đi trước. Nay giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn lại lỗ mãng vác kiếm vào trong phòng chất vấn nhân chứng – không đúng, chuyện này nhất định có âm mưu.

Nghĩ vậy, Kim Kiền cân nhắc trong lòng, lặng lẽ thở phào một cái, chớp chớp mắt cầu xin: "Triển... Triển... Triển đại nhân, tiểu nhân không rõ..."

Triển Chiêu mặt trầm xuống, thấp giọng quát: "Lời nói, việc làm, cử chỉ của ngươi quá kỳ quái. Kim Kiền, ngươi trăm phương nghìn kế trà trộn vào Khai Phong phủ rốt cuộc có rắp tâm gì?"

Kim Kiền vừa nghe lập tức cao giọng la lên, trong giọng nói còn mang theo vài tiếng nức nở: "Sao Triển đại nhân lại nói vậy, tiểu nhân oan uổng a!"

Hai tròng mắt đen của Triển Chiêu nhìn thẳng, quát: "Ngươi còn dám dối gạt! Triển mỗ hỏi ngươi, ngươi có một thân tuyệt đỉnh khinh công nhưng lại cố ý giấu giếm, đó là đạo lý gì?"

Kim Kiền nghe xong nhất thời khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: Chậc chậc, tưởng gì, làm người tất nhiên là phải khiêm tốn, tuyệt không thể nổi bật. Một thân khinh công này nếu không giấu đi, chẳng lẽ đem ra kiếm phiền toái sao.

Đầu nghĩ vậy nhưng miệng không dám nói, chỉ đành biện hộ: "Triển đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá! Thân khinh công này của tiểu nhân là do một lão quái nhân dạy. Sư phụ chưa bao giờ nói qua thân phận của mình, sao tiểu nhân dám đi hỏi. Huống chi sư phụ còn dặn dò tiểu nhân, giang hồ hiểm ác, bản lĩnh khinh công này không thể dễ dàng cho người khác biết, tiểu nhân cũng đành nghe theo lời dặn."

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi tiếp: "Đêm đó thích khách đột nhập, dường như ngươi có tiên tri, chẳng lẽ lại do sư phụ nói cho ngươi?"

Da đầu Kim Kiền run lên, thầm nghĩ: Tiên tri? Cho xin, cái đó mà cũng gọi là tiên tri sao? Chỉ nhờ xem quá nhiều phim truyền hình tám giờ, kinh nghiệm gián tiếp phong phú mà thôi.

Nhưng những lời này nửa phần cũng không thể lộ ra, đành phải tiếp tục nói: "Tiểu nhân hoàn tòan không biết thích khách đó a, tiểu nhân nhát gan từ nhỏ, vừa nghe Triển đại nhân không có trong phủ liền hoảng hốt mới hành động kỳ quái, không phải cố ý. Nếu tiểu nhân thật sự tiên tri được thì đã sớm bỏ trốn mất dạng, sao có thể đứng ngốc ở đó cho người ta chém."

"Có lẽ ngươi có dụng ý xấu!"

"Triển đại nhân, nếu tiểu nhân có dụng ý xấu sẽ không đứng ra cứu Bao đại nhân, cũng sẽ không bị thương."

"Chỉ sợ là khổ nhục kế."

"..."

Nếu lúc này không phải có một thanh trường kiếm đang đặt ở cổ, Kim Kiền thật muốn đạp hai cái lên khuôn mặt tuấn tú của tử miêu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!