Khai Phong phủ đêm khuya kinh hồn,
gặp chuyện khách anh hùng cứu "hắc"Xuống công đường, mọi người Khai Phong phủ mặt mũi đều xám xịt, buồn bực không vui. Bao đại nhân mang theo thủ hạ đắc lực – Công Tôn Sách, Triển Chiêu và Tứ đại kim cương, vội vàng đi về thư phòng, vẻ mặt nghiêm trọng, hẳn là lập tức thương lượng đối sách.
Mà Kim Kiền và nhóm người Tần Hương Liên tạm thời không có việc để làm, đành phải theo nha dịch trở lại Dần Tân viện, an phận thủ thường làm sâu lương thực.[1]
Hiển nhiên thể xác và tinh thần của Tần Hương Liên lao lực quá độ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình gió thổi là đổ, lại thêm thương nặng chưa lành, lần này lên công đường bị đả kích tư tưởng một phen, người đúc bằng sắt cũng không chống đỡ được, vì thế về đến phòng dành cho khách liền gục xuống không dậy nổi, một mạch ngủ say như chết.
Nàng ngủ rồi thì không lo, chỉ khổ Kim Kiền. Trong Khai Phong phủ, tất nhiên nhân tài đông đúc, nếu nói đến làm công tra án, tróc tặc tìm tang chứng, ai cũng có thể xưng là cao thủ đứng đầu, nhưng luận về dỗ dành trẻ con siêu nhất – Kim Kiền nhìn khắp Khai Phong phủ nha, e rằng chỉ có mình mình tạm có khả năng này.
Bình an vô sự vượt qua bữa tối, sắp sửa kết thúc một ngày bằng giấc ngủ ngon lành, nhưng, tình trạng Kim Kiền lúc này... thật sự là không ổn...
"Thần tiên ca ca, vì sao cha không cần chúng ta?" Bé trai Ninh Nhi vịn ở trên bàn, tay cầm một ly trà nhỏ, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Chuyện... chuyện này..." Kim Kiền líu lưỡi không biết nói gì.
"Thần tiên ca ca, có phải cha thấy Hinh Nhi không ngoan, cho nên mới không cần chúng ta không?"
Trên bàn tròn, một bé gái khác hỏi, lớn hơn bé trai hai tuổi, lúc này bé gái ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, thân hình không chút chao đảo, bình tĩnh nhìn Kim Kiền.
"Chuyện này..." Kim Kiền cảm thấy mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, bụng đầy kinh nghiệm tích lũy của người xưa, lắng đọng ít nhiều gì cũng năm ngàn năm lịch sử, từ ngữ hiện đại phong phú, nhưng lại không biết dùng lời nào để nói.
Vấn đề có yêu cầu cao thế này, nếu trả lời không tốt sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho đôi tiểu quỷ, tạo thành tổn thương tình cảm, thời đại này lại không có bác sĩ tâm lý trẻ em, chẳng may hai tiểu quỷ luẩn quẩn trong lòng, sau khi trưởng thành biến thành phường trộm cướp, mình chẳng phải là tội nhân lịch sử?
Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức vò đầu bứt tai, như đứng đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hai đứa trẻ thấy vẻ mặt vị "Thần tiên ca ca" tập trung nhưng lại chậm chạp không nói, không khỏi hơi khó hiểu, nhưng không dám hỏi thêm, đành phải yên lặng ngồi bên.
Kim Kiền một mình phiền lòng hồi lâu, đột nhiên phát hiện trong phòng im lặng dị thường, ngước mắt nhìn đôi tiểu quỷ biết hành hạ người này, tuy vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, nhưng hai hàng nước mắt đã rơi xuống cặp má tròn, yên lặng nức nở.
Trong lòng Kim Kiền không khỏi mềm nhũn, thở dài một tiếng, với tay vuốt tóc hai đứa bé nói: "Ninh Nhi, Hinh Nhi, ta kể cho các ngươi một câu chuyện được không?"
Ninh Nhi, Hinh Nhi vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe trông mong nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền thấy liền buồn cười: Hai đứa nhóc này tuy bộ dáng thường ngày như ông cụ non, nhưng dù sao tâm tính vẫn là trẻ con. Gương mặt còn ướt nước mắt, biểu tình lại tò mò vui vẻ, tựa như loại động vật nhỏ nào đó vẫy đuôi hào hứng khi nhìn thấy khúc xương.
Kim Kiền nở nụ cười, chỉ ra bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ nói: "Các ngươi có thấy sao trên trời kia không?"
Hai đứa trẻ nhìn theo ngón tay Kim Kiền, chỉ thấy trời đêm cao vút, trong trẻo không mây, tô điểm rất nhiều ngôi sao sáng khiến người ta cảm thấy sảng khoái thanh thản.
"Thần tiên ca ca định kể chuyện của sao trên trời ư?" Ninh Nhi hỏi.
Kim Kiền gật đầu, nói: "Hai ngươi biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao không?"
Hai đứa trẻ lắc đầu.
"Có người nói, mỗi ngôi sao trên trời đều đại biểu cho một người dưới trần gian."
Hinh Nhi chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy có phải Hinh Nhi cũng có một ngôi sao?"
Kim Kiền vuốt đuôi tóc Hinh Nhi, gật đầu.
"Ninh Nhi cũng có chứ?" Ninh Nhi vội vàng hỏi.
"Đương nhiên, Ninh Nhi cũng có." Kim Kiền cười nói.
"Vậy phụ thân, mẫu thân cũng có sao?"
Kim Kiền đang cười bỗng cứng đờ, trong lòng cười khổ: Sao vòng đi vòng lại, vẫn trở về điểm xuất phát vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!