Chương 50: Hẹn

Kim Kwanghee phẫu thuật khá thuận lợi, rất nhanh sáng hôm sau đã tỉnh lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy người nhà cùng với Kim Hyukkyu và huấn luyện viên tới.

"Minseok đâu?"

"Hôm qua về rồi, khóc sướt mướt, sáng nay bận nên tối mới đến được."

Ryu Minseok quả thật tối đã đến, nhưng nó cứ đứng ở cửa mãi. Kim Hyukkyu nhìn thấy cũng ngứa mắt, liền đá nó vào trong phòng.

"Á... đm."

"Minseok?"

"A, anh Kwanghee, anh... tỉnh rồi?"

Ryu Minseok gãi gãi đầu, lại quay ra đằng sau lườm Kim Hyukkyu một cái.

"Sao giờ em mới đến?"

"Sáng nay em có lịch tập luyện. Anh thấy khỏe hơn chưa? Đm có bệnh vậy mà không nói, ngày hôm qua em còn tưởng anh sắp chết rồi."

Kim Kwanghee bật cười nhìn nó.

"Gì đấy? Không nghiêm trọng thế đâu."

Ryu Minseok nhăn mặt nhìn Kim Kwanghee.

"Cái gì mà không nghiêm trọng chứ, anh muốn chết rồi mới là nghiêm trọng à?"

Kim Hyukkyu đánh vào đầu nó một cái.

"Đm sao mày cứ nói từ chết mãi thế?"

"Mắc gì đánh em chứ?"

Kim Kwanghee nghiêng đầu cười nhìn Ryu Minseok.

"Tối nay... có ở lại không..."

Ryu Minseok còn đang lườm nguýt Kim Hyukkyu cũng quay ra, ái ngại trả lời.

"Không, hôm nay em về, chỉ đến đây một chút thôi, huấn luyện viên không cho về muộn."

Thật ra là không có huấn luyện viên nào nói thế cả, chỉ có Ryu Minseok tự bốc phét ra như thế.

1

Kim Kwanghee cười nhạt.

"Lấy lí do là ở lại chăm người bệnh..."

"Không được, có anh Hyukkyu rồi, em không ở lại đâu."

"Ryu Minseok... có phải em... vẫn cho rằng..."

Ryu Minseok nhăn mặt.

"Anh còn nói nữa là em về luôn đấy. Không nghe gì hết, không nghe gì hết."

Kim Hyukkyu biết hết mọi thứ, đứng giữa hai đứa quay mặt nhìn đứa này quay mặt nhìn đứa kia, cũng không biết có nên lên tiếng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!