Chương 5: Đe Dọa

Thề với trời, Lee Minhyung hoàn toàn không cố ý nhìn Lee Sanghyeok và người nào đấy đang ôm nhau thắm thiết dưới trụ sở Gen G.

Cả ngày hôm ấy Lee Minhyung chỉ chui rúc trong phòng tập luyện với cái máy tính, đến đi ăn hắn cũng không đi.

Choi Wooje sợ anh trai nó ngất ra đấy liền xung phong bê cả khay đồ ăn lên, cứ thế đạp cửa phòng mà bước vào.

"Anh Minhyung, anh ăn gì đó đi, nhỡ anh chết đói ở đây công ti lại phải tuyển ad mới mất."

"Muốn chết à?"

"Em nào có. Vừa mới sáng sớm anh đã đến đây để tập luyện, bữa trưa cũng không thèm ăn, giờ đã là 2 giờ chiều luôn rồi đó. Ơ, ủa, end game được này, mau bắt Nautilus đi, Annie, Annie nữa, Annie mất tốc biến rồi kìa, trụ, trụ, trụ,... ứm,..."

Lee Minhyung lấy một viên kẹo trên bàn rồi nhét cả vỏ vào miệng của Choi Wooje chặn miệng nó lại.

"Ngậm mồm hoặc biến ra khỏi phòng."

"Ô ê em ậm ay ây (Ok em ngậm ngay đây)"

Cuối cùng cũng kết thúc ván đấu, màn hình hiện lên dòng thông báo chiến thắng với cái KDA siêu đẹp, Lee Minhyung mới thỏa mãn mà tắt máy quay người sang ăn cơm.

"Chịu gọi anh Minseok rồi cơ đấy."

"Ầy, trước đây chỉ là hiểu lầm, sự cố, sự cố thôi. Em thích anh Minseok mà."

Lee Minhyung nhếch mép cười một cái.

Choi Wooje lại thao thao bất tuyệt.

"Trước đây cứ nghĩ là anh thích anh ấy, rồi nghĩ tới ngày em không còn là đứa em trai duy nhất được anh thích nữa, em lại chả ghét anh ấy chết mất."

"Thì đâu phải không thích?"

"?"

"Nhưng mà là thích theo kiểu người lớn."

"Em cũng là người lớn chẳng lẽ anh không thích theo kiểu người lớn?"

"Mày là kiểu người già, người già nuôi con nít."

Lee Minhyung ăn xong phần cơm liền đứng dậy ra khỏi phòng, mặc kệ Choi Wooje vẫn nhăn mặt ngớ người.

Một lúc sau nó mới hét toáng lên.

"Phắc, anh Minhyung, anh bảo em là trẻ con à, em đã là người lớn rồi, em cao hơn cả Minseok đấy."

Kim Haneul đúng lúc lại đi ngang qua đấy.

"Anh Seongwoong, Choi Wooje nói bậy, lại còn không nói kính ngữ nữa, phạt tiền nó đi anh."

"A a a, em xin lỗi, em xin lỗi mà..."

Lee Minhyung quay trở lại liền đúng lúc gặp Ryu Minseok trong thang máy.

"Nghe nói Choi Wooje chịu gọi cậu là anh rồi."

Ryu Minseok nghiêng nghiêng đầu nhớ lại rồi kể lại chuyện lúc ấy, trong lòng thật sự rất muốn cười.

"Moon Hyeonjoon nói không sai, Wooje quả nhiên vẫn đang tuổi lớn, thằng bé thật sự rất đáng yêu, lại còn ngoan nữa chứ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!