Lee Minhyung cùng Ryu Minseok đi xuống xe, Ryu Minseok lại nói chưa muốn về vội, Lee Minhyung lại lái xe đưa bạn lên cầu.
Ryu Minseok tựa người vào thành cầu rồi thở dài.
"Muốn hút thuốc quá."
Lee Minhyung nhăn mặt.
"Không được."
Ryu Minseok nhìn xa xăm, nghĩ lại mấy chuyện vừa mới xảy ra nhanh đến không thể tin được. Trong đầu nó, nó đã coi Kim Kwanghee với Kim Hyukkyu như người trong gia đình. Nó chưa bao giờ nghĩ được mình lại có thể thân với hai người anh trai này như thế. Nhưng dường như bây giờ nó cảm thấy mối quan hệ giữa nó và Kim Kwanghee càng lúc càng bế tắc hơn.
Lại nhớ đến đoạn ghi âm hôm trước Kim Hyukkyu gửi cho nó, nó đột nhiên cảm thấy bản thân đã quên quá nhiều thứ trong quá khứ. Ryu Minseok chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân với Lee Minhyung lại quen biết sớm như vậy.
Nó cũng không thể nghĩ được, Kim Kwanghee và Lee Minhyung vậy mà lại thích mình.
Hồi còn làm thực tập sinh ở DRX, Kim Kwanghee lúc nào cũng chiều nó. Mỗi lần nó bị Kim Hyukkyu dọa đánh sẽ chạy vội đi tìm Kim Kwanghee để trốn.
"Anh Hyukkyu, anh đúng là độc ác, em thích anh Kwanghee hơn."
Nó ngưỡng mộ Kim Hyukkyu, nhưng đối với Kim Kwanghee chính là cảm giác thân thiết, như bạn bè vậy. Kim Kwanghee có thể trò chuyện một cách thoải mái với nó, cũng có thể hùa theo mấy trò trẻ con với nó, cũng là người chăm sóc nó từng bữa ăn đến từng giấc ngủ. Trong lòng Ryu Minseok, Kim Kwanghee thật sự giống gia đình của nó.
Còn đối với Lee Minhyung, nó chỉ vô tình chơi chung với hắn một trận game, vậy mà sau đó lại có thể thân thiết với nhau được. Ryu Minseok mỗi lần chơi game sẽ đòi bạn call cùng, sau đó sẽ liên tục gọi tên bạn, đến khi Lee Minhyung gọi lại tên nó mới thôi.
Kim Hyukkyu nhiều lần rủ nó duo mà đã thấy nó chạy đi buff giáp đỡ chiêu cho cái ID T1 Gumayusi rồi.
"Gớm quá nhỉ? Chuẩn bị gả đi được rồi?"
"Anh nói cái gì đấy?"
Lee Minhyung nhìn thấy Ryu Minseok cứ thở dài, cuối cùng lên tiếng.
"Anh Kwanghee đã đỡ chưa?"
Ryu Minseok quay sang nhìn Lee Minhyung nhíu mày, sau đó bật cười.
"Cậu nghe thấy giọng anh ấy lớn như thế thì sao mà bệnh nữa?"
Lee Minhyung im lặng. Ryu Minseok lại nhìn hắn, rồi lại thở dài.
Lee Minhyung vò đầu nó.
"Đừng có thở dài mãi thế, nhanh già đấy."
Ryu Minseok nghiêng đầu, mỉm cười.
"Anh Kwanghee mới nói là thích tớ, cậu đoán xem tớ cảm thấy như thế nào?"
"Cậu thấy như nào sao mà tớ biết được."
"Ban đầu còn nghĩ anh ấy nói đùa, nhưng càng nghe càng cảm thấy rất lạ. Đột nhiên tớ lại có một chút cảm giác xa cách, cảm giác như... đó không phải là anh Kwanghee mà tớ từng biết."
Lee Minhyung mím môi.
"Vậy... cậu... có thích anh ấy không?"
Ryu Minseok lại nhìn hắn bật cười.
"Cậu nghe được rồi còn gì, sao lại hỏi tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!