Kim Hyukkyu thực sự quá là đáng thương.
Vừa mới tiễn được một Ryu Minseok thì lại thấy một Lee Minhyung gọi điện thoại.
Kim Hyukkyu trực tiếp tắt máy, ai ngờ Lee Minhyung lại nhảy qua nhắn tin, spam mấy tin liền.
[Anh ơi]
[Anh nghe máy đi anh]
[Anh ơi cứu em với]
Chưa để hắn nhắn thêm câu nữa, Kim Hyukkyu đã thẳng tay bấm nút chặn.
Lát sau lại thấy Lee Sanghyeok gọi điện tới.
"Cậu gọi cái gì?"
[Kim Hyukkyu, tôi xin lỗi.]
"?"
[Anh Hyukkyu...]
"Đm"
[A a a anh đừng tắt máy, em muốn cầu cứu anh thật đấy.]
Kim Hyukkyu quả thật đang định tắt máy, nhưng vẫn còn một chút lương tâm người tốt.
"Nói mau, chuyện của Ryu Minseok chứ gì?"
1
[...]
Kim Hyukkyu thở dài, bữa tối còn chưa kịp ăn, lại phải đi làm ông mối cho hai đứa em.
Lee Minhyung giọng như sắp khóc.
[Anh ơi, em muốn đập đầu chết lắm rồi. Em còn định đợi lúc nào thích hợp kiếm chỗ nào lãng mạn một chút để tỏ tình...]
"Không ngờ lại là tỏ tình lúc mày say như chết chứ gì?"
[A... sao anh biết?]
"Ryu Minseok vừa mới ở đây về."
[...]
Phía bên kia Han Wangho nhìn Lee Minhyung cứ gục mặt xuống ghế mà nói thật sự thấy tội nghiệp hắn, sau đó lại quay sang Lee Sanghyeok.
"Ban nãy còn muốn đòi tiền điện thoại cho anh, nhưng mà giờ thấy nó đáng thương quá cũng không nỡ đòi."
"Ha, vẫn phải đòi chứ, kêu nó bao đi ăn."
"Cũng phải nhỉ."
Kim Hyukkyu hình như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên cười thầm, rồi lại nói vào điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!