Lee Minhyung sáng sớm hôm sau tỉnh dậy tuyệt nhiên quên hết mấy chuyện hôm trước, còn bị Lee Sanghyeok lôi vào phòng giáo huấn một trận.
"Lần sau có dám như vậy anh đánh chết em."
"Anh lần trước cũng vậy mà, gì mà mắng em chứ?"
"Muốn cãi à?"
"Em gọi cho anh Wangho đấy. A, sao anh đánh em."
"Sắp đánh chết em đấy."
Lee Minhyung vừa xuống phòng tập luyện đã bị Choi Wooje túm lấy lắc cho váng đầu.
"Anh Minhyung, anh có sao không? Đã tỉnh hẳn chưa? Có thấy khó chịu không?"
"Tại mày mà anh đang khó chịu đấy, bỏ ra."
Choi Wooje đứng sang một bên nhưng vẫn đi sát hắn.
Moon Hyeonjoon ném gối vào người Lee Minhyung.
"Làm gì không làm, lại thích đi báo hại người khác. Mày nên biết ơn vì Ryu Minseok tối qua phải lặn lội đưa mày về đi."
Lee Minhyung nhìn Ryu Minseok, nghiêng đầu rồi cười.
"À, là vậy sao? Làm phiền rồi, cảm ơn cậu."
Ryu Minseok miệng bảo "không có gì", nhưng nó ngay lập tức quay người lại, tai lại đỏ lên.
Hình như Lee Minhyung quên hết chuyện ngày hôm qua với nó rồi.
Lee Minhyung cảm thấy Ryu Minseok mấy ngày hôm nay lại có chút lạ, hình như... có chút xa cách với hắn. Ngoại trừ lúc tập luyện, còn lại Ryu Minseok cứ nhìn thấy Lee Minhyung là chạy đi, nhắn tin cũng chỉ trả lời ậm ờ vài ba câu. Lee Minhyung còn nghĩ có phải mình đắc tội gì với người ta rồi không.
"Rồi... tóm lại là... em đang bị bơ chứ gì?"
Lee Minhyung ngồi dưới đất ngả người ra ghế, mặt không biểu cảm.
"Đúng vậy. Nên là anh cứu em đi."
Han Wangho nằm dài ra ghế, nghiêng đầu.
"Thì chắc là em đắc tội gì người ta rồi nên mới thế."
"Em đâu có làm gì đâu chứ."
"Có đi chơi với sup nhà khác không?"
"Không hề."
"Có duo với người khác không?"
"Gần đây nhất duo với anh đó."
"Chết dở, có khi nào tại anh không?"
"Làm gì có, cậu ấy biết chuyện của anh với anh Sanghyeok rồi còn gì."
Lee Minhyung với Han Wangho lại đưa tay lên trán day day.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!