Chương 36: Đứa Nhỏ Này

Phía bên kia, Lee Minhyung và Moon Hyeonjoon lại đang đánh nhau ở công viên.

Lee Minhyung hồi sáng đã nhận thấy bầu không khí thay đổi giữa Moon Hyeonjoon và Choi Wooje, đến tối đột nhiên lại thấy Choi Wooje đang ôm thằng bạn của mình. Hắn cố kím nén gọi Moon Hyeonjoon ra ngoài đi dạo, ra tới công viên không nói lời nào mà đánh thẳng vào mặt của anh, sức lực thật sự rất mạnh, máu từ khóe miệng Moon Hyeonjoon cũng bắt đầu chảy ra.

"Mày... mày nói với em ấy rồi... Sao mày lại dám nói?"

Lee Minhyung túm lấy cổ áo Moon Hyeonjoon đánh liên tục, nét mặt vẫn cực kì tức giận.

"Sao mày dám nói hả? Sao mày lại dám nói? Mày đang muốn đẩy em ấy vào nguy hiểm sao? Mày không nghĩ tới nếu bố mẹ mày biết sẽ như nào à?"

Moon Hyeonjoon mím chặt môi, sau đấy liền nhìn Lee Minhyung.

"Lee Minhyung, tao làm gì tao tự biết, tao cũng có thể tự chịu trách nhiệm, không cần mày can thiệp. Muốn đánh nhau sao? Vậy thì đánh một trận."

Moon Hyeonjoon dù sao cũng là người học võ, sức lực cũng chẳng kém Lee Minhyung.

Lee Minhyung dường như không hề có ý định dừng lại, sức lực lại càng mạnh hơn.

"Vậy mày cảm thấy mày làm như thế cuộc sống của Choi Wooje còn có thể an toàn được không? Nếu một ngày bố mẹ mày biết thì mày nghĩ hai đứa mày còn có thể yên ổn được không?"

"Tao tự biết cách bảo vệ em ấy, không cần..."

"Đm con mẹ nó, Moon Hyeonjoon, Choi Wooje là em của tao đấy, mày nghĩ mày là ai mà dám bảo tao không được can thiệp?"

Moon Hyeonjoon cuối cùng cũng dừng lại nhìn Lee Minhyung. Lee Minhyung cũng ngưng lại, ngồi bệt xuống đất mà ôm đầu, lại nhìn thấy Moon Hyeonjoon đưa tay ra.

"Hút không?"

Lee Minhyung không trả lời giật phắt lấy điếu thuốc. Moon Hyeonjoon ném bật lửa cho hắn.

Hai người cứ yên lặng như vậy một lúc.

Lee Minhyung cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hai người... từ lúc nào?"

"Lúc còn nghỉ Tết."

"Ha, mày cũng thật là..."

Moon Hyeonjoon nhàn nhạt cười, dựa cả người vào thân cây ngửa mặt lên trời.

"Tao vốn không định nói, nhưng khi em ấy nhìn thấy nhẫn của tao, em ấy đã nói là không muốn thấy tao đeo nhẫn, lại còn là người nói thích tao trước, làm sao tao có thể để cho em ấy đợi. Minhyung, xin lỗi..."

Lee Minhyung ngồi dưới đất đưa tay ra đập vào chân Moon Hyeonjoon một cái rồi thở dài.

Moon Hyeonjoon lại nói tiếp.

"Tạm thời sẽ không công khai, chỉ cần không lộ liễu trước truyền thông, bố mẹ tao sẽ không biết."

"Vậy mày nghĩ lúc công khai bố mẹ mày sẽ như nào?"

Moon Hyeonjoon im lặng, cuối cùng nói nhỏ.

"Cúp thể giới. Chỉ cần tao có được cúp, tao sẽ có thể sống cuộc sống mà tao muốn, tao cũng có thể công khai. Chỉ cần có cúp thôi, bố mẹ tao sẽ không thể can thiệp vào cuộc sống tao nữa. Lee Minhyung, tao..."

"Moon Hyeonjoon, mày có biết Choi Wooje là một đứa trẻ như thế nào không?"

Choi Wooje trong mắt Lee Minhyung dù qua bao nhiêu năm vẫn là một đứa trẻ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!