Chương 27: Cạnh Tranh Công Bằng

Lee Minhyung ngày trước có ở trong câu lạc bộ bóng rổ, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn đi chơi với mấy người bạn trong CLB đó.

"Đệch Lee Minhyung, ông vẫn trâu ghê vậy, chạy nãy giờ bộ không mệt hả?"

"Mệt cái đách gì, mấy ông yếu quá rồi đấy, lên đây lên đây để anh Guma úp chết mấy người."

"Nghe anh Guma nói gì chưa, qua úp rổ lại đi mấy đứa."

Lee Minhyung từ nhỏ đã thích chơi thể thao. Tuy cũng thích mấy cái game trên màn hình nhưng ít ra hắn cũng là người chăm tập thể dục nhất nhà. Từ hồi dậy thì năm cấp hai đã cao lớn hơn hẳn, Lee Minhyung góp mặt vào không ít mấy cái câu lạc bộ thể dục của trường.

"Lee Minhyung, đội tôi chịu thua đấy. Ông chạy ghê thật."

Lee Minhyung hai tay chống đầu gối bật cười.

"Kém quá đấy."

"Thấy anh Guma của bọn tôi chưa? Anh Guma carry."

Mấy người bạn của Lee Minhyung chơi xong cũng về hết, chỉ còn lại một mình hắn ở sân.

"Lee Minhyung?"

Nghe thấy tên mình, Lee Minhyung quay người lại, liền nhíu mày.

Kim Kwanghee từ cổng sân đi vào nhìn hắn.

"Có muốn chơi một trận không?"

Lee Minhyung nhìn anh, rồi lại nhìn vào quả bóng trên tay mình, cuối cùng cũng gật đầu.

Kim Kwanghee cũng hay chơi mấy môn thể thao như này, trình độ cũng không vừa.

Hai người chơi một lúc lâu, ai nấy đều vã hết mồ hôi thở hồng hộc.

"Đã đủ chưa?"

"..."

Lee Minhyung ném quả bóng ra giữa sân, khoanh tay nhìn Kim Kwanghee.

"Anh thích Minseokie?"

Kim Kwanghee cũng đứng thẳng người nhìn hắn.

"Ryu Minseok cho phép cậu gọi như vậy?"

"Có cần cho phép sao?"

"Lee Minhyung, tôi là người gặp Minseok trước."

3

Lee Minhyung nhún vai.

"Làm sao anh chắc chắn thế?"

"Chuyện ngày xưa của chúng tôi cậu không thể biết."

"Tại sao lại phải biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!