Chương 16: Vì Một Người

Ryu Minseok trở về trụ sở cũng là chuyện của hai ngày sau, vừa bước chân vào phòng khách đã giật mình.

"Minhyung, cậu làm gì mà mắt thâm hết lên thế?"

"Không có gì, mấy hôm nay bị anh Seongwoong bắt tập luyện đến khuya."

Bae Seongwoong mới sáng sớm dậy đã hắt hơi liên tục, thầm chửi đứa nào nói xấu mình.

Có đánh chết Lee Minhyung cũng không thừa nhận mắt của hắn như vậy là kết quả của buổi tối không ngủ đợi tin nhắn của Ryu Minseok. Còn tưởng chỉ đi chơi một buổi tối, ai ngờ sáng hôm sau đến trụ sở cũng không thấy bạn đâu, tối cũng chẳng thấy tung tích gì, ngày hôm sau cũng không thấy mặt. Nếu không phải Lee Sanghyeok cấm, Lee Minhyung e là đã đến thẳng nhà Kim Kwanghee rồi.

Ryu Minseok thì thoải mái hơn nhiều. Hai ngày này ở cùng với Kim Kwanghee em chỉ toàn ăn với ngủ và chơi, coi như xả stress sau mấy tuần thi đấu. Nhưng tối đến cũng mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, còn tưởng rằng Lee Minhyung sẽ nhắn nhưng cuối cùng hộp chat cũng trống không. Kim Kwanghee thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cũng giật phắt đi rồi kêu nó đi ngủ.

Moon Hyeonjoon mấy ngày hôm nay cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Choi Wooje spam tin nhắn nửa ngày trời cũng không thấy đáp lại, liền chạy xuống phòng của Lee Minhyung.

"Anh Minhyung, anh Hyeonjoon đâu rồi?"

"Ai mà biết, gọi nó thử xem."

"Không gọi được, cũng không nhắn được."

Kim Haneul thấy Choi Wooje cứ đứng bên ngoài đu người vào trong phòng rất buồn cười, liền đá nó một cái.

"Mở hẳn cái cửa ra nói không được à? Moon Hyeonjoon về nhà xem mắt, khổ chưa?"

Lee Minhyung vừa nghe xong liền di chuyển hụt, màn hình xám ngắt, không hẹn mà gặp cùng Choi Wooje mở to mắt.

"Gì cơ? Xem mắt á?"

Kim Haneul nhún vai.

"Cũng không rõ, hôm trước hình như mẹ nó gọi kêu nó về, nó khóc chẳng ra nước mắt dọn đồ về luôn, kêu là bị bắt đi xem mắt. Khổ, mới có 20 tuổi đầu đã bị sợ ế rồi."

Choi Wooje hừ một cái rồi giậm chân.

"Thế mà cũng không thèm nói một tiếng, đồ điên."

"Chửi nó mắc gì nhìn anh?"

"Đâu có nhìn."

Kim Haneul nhìn theo bóng Choi Wooje trở về phòng liền nhíu mày.

"Nó lại làm sao đấy?"

Lee Minhyung không quan tâm quay vào tiếp tục chơi.

"Nó bị điên đấy, anh không biết à?"

"À, bị điên thì biết."

Moon Hyeonjoon ngày thường rất kín tiếng về gia đình, chuyện trong nhà cũng chỉ nói cho người trong công ti biết. Gia đình anh cũng thuộc tầng lớp khá giả, con đường làm tuyển thủ game chuyên nghiệp này cũng không hoàn toàn được bố mẹ chấp nhận. Từ trước đến nay mỗi lần đi thi đấu cũng chỉ có chị gái của anh đến cổ vũ. Moon Hyeonjoon sớm đã quen với việc này.

Mấy hôm trước vậy mà lại bị mẹ gọi điện tới bắt về xem mắt. 

Moon Hyeonjoon hoàn toàn không muốn, nhưng cũng không thể phản đối, vừa về đến nhà đã ở lì trong phòng không ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng không được động vào. Bố mẹ của Moon Hyeonjoon đều là người nghiêm khắc, ngay từ nhỏ anh đã phải học về mấy thứ kiến thức kinh doanh nâng cao rồi chịu sự kiểm soát của bố mẹ. Ngày mà Moon Hyeonjoon mặc kệ phản đối của bố mẹ bước chân vào con đường làm tuyển thủ game, anh đã bị bố đánh thừa sống thiếu chết.

Nếu không phải chị gái can ngăn kịp, e là đến cái mạng còn khó giữ. Sau khi thi đấu, bố mẹ của anh cũng tuyệt nhiên không quan tâm đến người con trai này, chỉ cho anh một điều kiện, nếu sau 4 năm không thể giành được giải thưởng lớn thì lập tức phải về nhà.

Ngay cả chuyện kết hôn là chuyện cả đời Moon Hyeonjoon cũng không có quyền can thiệp. Hai bên thông gia nói chuyện nhưng cũng chỉ có bậc phụ huynh là vui vẻ. Người phía bên kia là Kwon Siyoon, một người con gái xinh đẹp, cũng bằng tuổi với Moon Hyeonjoon. Nhưng cô cũng không hề hưởng ứng việc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!