Ryu Minseok vốn đã rất dễ bệnh, nay lại còn bị mắc mưa, nó nhìn cái nhiệt kế trên tay thật sự chỉ muốn mắng bản thân mấy câu.
Trời mùa hè thỉnh thoảng có mưa bất chợt, Ryu Minseok cũng chẳng xem dự báo thời tiết bao giờ, nó cứ đi ra đường là đi thôi, áo khoác hay ô cũng chẳng mang.
Nó đi chơi với bạn bè từ chiều, đến tối mới bắt đầu về. Nhưng trời đột nhiên lại mưa to, chẳng hiểu xui rủi kiểu gì tiền không mang, điện thoại cũng hết pin, muốn gọi xe cũng không được. Còn định ở lại đợi ngớt mưa nhưng càng đợi mưa càng to, nó lại nghĩ đường về cũng gần, liền cứ thế đầu trần mà chạy về.
Moon Hyeonjoon vừa mới xuống tầng đã thấy nó cả người ướt nhẹp.
"Tắm nhà không thích giờ thích đi tắm mưa à?"
"Mày nghĩ tao muốn à? Tránh ra để tao đi tắm, lạnh chết đi được."
Nhưng vừa mới lên tầng, nó lại ngồi sạc điện thoại mà trả lời tin nhắn. Moon Hyeonjoon lượn lờ mấy vòng ở bên dưới, đi lên vẫn còn thấy Ryu Minseok ngồi ở ghế, quần áo cũng chưa thay.
"Đệch... mày có đi ngay đi không, muốn ốm hay gì?"
"Biết rồi..."
"Biết rồi thì đứng lên giùm, ướt hết cả phòng rồi, đi mau đi mau."
"Không lo, không ốm được, tao còn khỏe chán."
"Khỏe cái đách gì, kiểu gì tối nay mày cũng bệnh cho mà coi."
"Lời mày nói chẳng bao giờ đúng đâu."
Lời nào thì còn chưa biết nhưng lời hôm nay Moon Hyeonjoon nói thật sự đúng rồi.
2
Ryu Minseok nằm ngủ tới gần nửa đêm, nó lại thấy cả người nóng ra, nó cứ quay qua quay lại trên giường, chăn cũng gạt cả ra, lại thấy cả người đau nhức, cũng không ngồi dậy nổi. Tay nó quơ quơ xung quanh, còn định gọi Moon Hyeonjoon thì lại thấy giọng cũng khàn cả đi.
Lee Minhyung vẫn còn thức, lại thấy Ryu Minseok nhắn tin đến, liền chạy ngay qua phòng nó.
"Minseok."
Ryu Minseok nằm cuộn cả người trên giường, ban nãy còn thấy nóng, bây giờ đột nhiên lại thấy lạnh, đắp cả chăn vào rồi vẫn còn run run. Cổ họng thì rát, mũi cũng bị nghẹt, nó khó chịu đến muốn khóc.
Moon Hyeonjoon bị ánh sáng của đèn làm tỉnh giấc, nheo mắt mà nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Lee Minhyung dựng dậy.
"Sang phòng tao ngủ, nhanh."
"...?"
"Minseok ốm rồi."
"Tao đã nói rồi mà... cái tội mày không nghe lời tao đấy..."
Moon Hyeonjoon cũng chẳng nói thêm được câu nào đã bị Lee Minhyung đẩy đi.
Ryu Minseok chui cả người vào trong chăn, mắt cũng ươn ướt cả rồi, muốn nói cũng không được. Bộ dạng nó bây giờ trông thật sự rất đáng thương, Lee Minhyung cúi xuống giường mà nói với nó.
"Cậu đúng là không biết giữ gìn sức khỏe gì hết, muốn người khác phải lo lắng đúng không?"
Ryu Minseok lại đem cái ánh mắt tủi thân mà nhìn Lee Minhyung, lại bĩu môi.
"Trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế, nhất định phải mắng cậu một trận."
Lee Minhyung nói xong cũng đứng dậy, Ryu Minseok trùm chăn kín cả người, cố mãi mới nói được mấy chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!