"Anh Sanghyeok, ngày mai anh có đi chơi với anh Wangho không?"
"Đi đâu?"
"Ơ... anh không đi à?"
"Đi đâu mới được? Tại sao lại đi?
"Anh không xem lịch à?"
"Nói cho rõ xem nào? Ngày gì mà đi chơi?"
Moon Hyeonjoon nhăn mặt nhìn Lee Sanghyeok, quyết định không hỏi nữa mà đi ra ngoài.
Ryu Minseok ngồi trong phòng thấy Moon Hyeonjoon trở về liền nghiêng người ra hỏi.
"Sao? Anh ấy có đi không?"
"Anh ấy còn chẳng nhớ mai là ngày gì..."
Choi Wooje với Lee Minhyung cũng sang tận đây để nói chuyện, cả hai đứa nằm dài ra giường mà ngửa mặt lên tặc lưỡi một cái.
"Biết ngay mà, có bao giờ anh ấy để ý đến mấy ngày này chứ."
"Anh ấy chỉ để ý hai thứ thôi."
"Là cái gì?"
"LOL với anh Wangho."
Câu này quả thật cãi không nổi.
Ryu Minseok thở dài.
"Vậy thì làm như nào được nhỉ?"
"Nói trực tiếp là được, còn phải bày đặt."
"Như vậy thì mất vui, bất ngờ mới vui chứ."
"Vậy mày nghĩ cách thử xem nào."
"Tao chưa nghĩ ra nên mới phải hỏi."
"Nói trực tiếp là nhanh nhất."
"Ai chả biết là nhanh, quan trọng là nó phải vui."
Lee Minhyung nghiêng đầu suy nghĩ, một lát sau mới nói.
"Vậy thì làm ở dưới phòng khách..."
"Nhỡ anh ấy đi xuống thì sao? Ngày nào anh ấy chả xuống phòng ăn, kiểu gì chả nhìn thấy bên ngoài phòng khách."
"Vậy thì ngăn không cho anh ấy xuống là được."
"Mày nói thì dễ lắm, nhưng làm như nào mới được ấy chứ."
"Cho một đứa canh, anh ấy ra khỏi phòng thì đẩy vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!