Nghe ra giọng điệu quái gở của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời nghẹn lời giây lát rồi đầy tự tin phản bác anh:
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng đâu đi làm ở công ty anh, sao tôi có thể biết rõ những chuyện này được?"
Từ nhỏ đến lớn cô không quan tâm những chuyện này.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhìn cô với vẻ phức tạp vài giây, sau đó chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Khương Thanh Thời: ?
Nhìn anh để lại cái ót cho mình, cô thấy chẳng thể hiểu nổi.
Cô nói sai gì rồi sao? Thẩm Ngạn phát điên gì vậy?
Suốt dọc đường đến nhà không ai nói năng gì.
Không đợi tài xế mở cửa, Khương Thanh Thời đã mở cửa bước xuống xe, đi thẳng một mạch vào nhà chẳng thèm quay đầu lại.
Thẩm Ngạn cảm nhận được lửa giận của cô, cảm xúc cũng không dao động quá nhiều.
Anh bảo tài xế tan làm về nhà, đợi xe đi rồi, anh đứng trong sân hóng gió một lát, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Thẩm Ngạn hút thuốc một lúc, lần đầu anh hút thuốc là khi gặp trở ngại khi thực hiện dự án đầu tiên, cường độ áp lực quá lớn, đồng nghiệp mời anh một điếu, anh nhận lấy.
Sau này khi sự nghiệp đã ổn định, anh hút thuốc ít hơn, sau khi kết hôn với Khương Thanh Thời thì anh càng không hút thuốc ở nhà.
Vừa châm điếu thuốc, Wechat nhảy ra một tin nhắn, Ngụy Minh Khiêm gửi tới: [Đi vội thế?]
Mặt Thẩm Ngạn vô cảm: [Còn chuyện gì cần nói à?]
Thấy Thẩm Ngạn trả lời ngay, Ngụy Minh Khiêm vừa rời khỏi Ẩn Viên cong môi đầy sâu xa: [Vẫn chưa tới à?]
Thẩm Ngạn: [Có gì thì nói thẳng di.]
Ngụy Minh Khiêm gọi điện thẳng cho anh, giọng điệu khi nói chuyện mang đầy vẻ trêu chọc của người quen: Nếu đã không cótiểu biệt thắng tân hôn
", vậy mười phút sau họp video nhé?"
Thẩm Ngạn rít một hơi thuốc, cảm xúc rất nhạt nhòa:
"Không phải vừa nói xong rồi sao?"
Ngụy Minh Khiêm:
"Còn vài vấn đề chi tiết cần bàn bạc."
Mai là anh ta phải đi công tác rồi, nửa tháng sau đó chưa chắc đã có sức lực để nói chuyện tối hôm nay.
Thẩm Ngạn trầm giọng đồng ý, nhả một luồng khói rồi nói khẽ: Biết rồi.
Trước khi cúp máy, Ngụy Minh Khiêm hiếm khi trêu chọc nhắc nhở anh:
"Tổng giám đốc Thẩm, hút thuốc ít thôi, để vợ cậu ngửi thấy thì không hay đâu."
…
Gần như cùng lúc, Thẩm Ngạn cảm nhận được một ánh mắt, anh hơi ngước mắt lên, nhìn thấy người đứng trên ban công tầng hai.
Ánh đèn trong sân rực rỡ bao trùm lên người Thẩm Ngạn, khiến anh trông cao lớn tuấn tú, Khương Thanh Thời vốn chỉ ra ban công hóng gió cho nguôi giận, lại không nhịn được nhìn nhiều thêm đôi chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!