Khương Thanh Thời lập tức lấy di động ra bấm vào Weibo, nhìn thấy nội dung vừa được đăng trên trang Weibo chính thức của công ty Thẩm Ngạn, đây là cuộc phỏng vấn anh vừa nhận cách đây không lâu.
Cuộc phỏng vấn bao gồm một số vấn đề liên quan đến công ty, cũng có một số vấn đề cá nhân.
Trang Weibo chính thức đăng bài, còn nhấn mạnh một câu —— Cho đến nay vẫn có rất nhiều hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi. Ở đây tôi xin làm sáng tỏ một chút, vợ tôi là người mà tôi đã thích từ năm mười bảy tuỏi, kết hôn với cô ấy là ước mơ mà tôi đã ấp ủ trong nhiều năm qua.
Tôi yêu cô ấy, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
……
Nhìn thấy dòng trạng thái này, Khương Thanh Thời cầm điện thoại sửng sốt hồi lâu, sau đó không nhịn được chụp ảnh màn hình gửi cho Thẩm Ngạn: [Sao anh lại đột nhiên nói cái này trên Weibo chính thức?]
Có lẽ Thẩm Ngạn không bận, lập tức trả lời cô: [Anh không thể nói sao?]
Khương Thanh Thời: […. Không phải.]
Cô chỉ có hơi ngạc nhiên, từ khi nào anh lại thích thể hiện tình cảm của hai người ra trước mọi người như vậy. Anh luôn là người khiêm tốn, rất hiếm khi làm ra những hành động khiến người ta không thể ngờ tới này.
Thẩm Ngạn: [Không muốn bị người khác nghi ngờ nữa.]
Nghi ngờ anh và Khương Thanh Thời bất hòa, nghi ngờ Khương Thanh Thời không tốt, thậm chí còn cảm thấy Khương Thanh Thời không xứng với anh. Thẩm Ngạn muốn nói với mọi người trên thế giới rằng nếu như trong hai người nhất định phải có một người không xứng với đối phương, thì người đó chính là anh.
Khương Thanh Thời có thể xứng với mọi người, xứng với anh lại càng dư dả.
So sánh mà nói, anh mới là người không xứng với cô.
Trước đây không phải Thẩm Ngạn chưa từng nghe đến những lời lẽ như kiểu phỏng vấn này, nhưng phần lớn anh đều nghe từ miệng người khác, chưa từng bị chân chính hỏi qua, cho nên đã nghĩ miệng mọc trên mặt người người khác, bọn họ muốn bàn tán ở sau lưng thì bàn tán, không ảnh hưởng đến ai.
Tình cảm của anh và Khương Thanh Thời không cần phải nói cho người ngoài biết, hai người cũng không muốn thể hiện tình cảm của mình một cách đơn giản và thô thiển như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ những người đó đã hỏi thẳng trước mặt anh, vậy thì anh cũng không có lý do gì mà không trả lời.
Nhìn thấy câu này của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân tại sao anh lại nói như vậy.
Cô bất đắc dĩ mỉm cười, khóe môi không khỏi nhếch lên, không nhịn được hỏi: [Anh nói như vậy, không sợ bị người khác chê cười sao?]
Thẩm Ngạn: [Ai chê cười?]
Khương Thanh Thời suy nghĩ vài giây rồi nói: [Cộng đồng mạng, lỡ như bọn họ nói hóa ra tổng giám đốc Thẩm là một người yêu đương mù quáng, hoặc là nói anh cố tình khoe khoang tình cảm thì sao?]
Thẩm Ngạn: [Vế phía trước hình như là sự thật, vế phía sau thì lại nằm ngoài tầm kiểm soát.]
Khương Thanh Thời bật cười: [Vế phía trước sao lại là sự thật?]
Thẩm Ngạn: [Chẳng lẽ không đúng?]
Không hiểu sao trước mắt Khương Thanh Thời lại xuất hiện vẻ mặt của Thẩm Ngạn khi trả lời những câu này, khóe môi cô cong lên, cử động ngón tay trả lời: [Miễn cưỡng là vậy đi.]
Thẩm Ngạn: [Xem ra anh vẫn phải cố gắng hơn nữa.]
Khương Thanh Thời: [Khả năng giác ngộ của tổng giám đốc Thẩm không tệ.]
Thẩm Ngạn: [Cảm ơn cô Thẩm khích lệ.]
……
Hai người lại nói chuyện một lúc, bên phía Thẩm Ngạn có việc phải làm nên hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Khương Thanh Thời ngồi trong văn phòng tự vui vẻ giây lát, sau đó gửi tin nhắn cho trợ lý, nói buổi trưa sẽ đãi mọi người một bữa thịt nướng, tâm trạng cô rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!