Chương 45: (Vô Đề)

Trong xe thoáng chốc im lặng, nghe Thẩm Ngạn báo ra con số thời gian, Khương Thanh Thời ngây ngẩn chớp mắt, quay đầu nhìn anh chằm chằm:

"Sao anh còn tính kỹ thời gian như thế?"

Thẩm Ngạn hỏi cô:

"Anh không thể tính à?"

Khương Thanh Thời: ……

Không phải. Cô tưởng tượng ra cảnh Thẩm Ngạn tính toán thời gian cô ăn cơm với Mạnh Tấn mà không khỏi buồn cười:

"Tổng giám đốc Thẩm, anh như vậy có phải hơi keo kiệt rồi không?"

Trong lúc nói chuyện, Khương Thanh Thời thoáng nhìn thấy một người lẻ loi đi lại cách đó không xa, cô khẽ híp mắt, bảo Thẩm Ngạn lái chậm qua đó xem thử.

Chị Kim Tuyết.

Cô quả nhiên không nhìn lầm, người đi trên đường chính là Mạnh Kim Tuyết:

"Sao chị lại đi xuống đây?"

Vị trí Mạnh Kim Tuyết gửi cho cô là vị trí xa hơn một chút.

Nghe thấy giọng nói của cô, Mạnh Kim Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói:

"Thanh Thời, sao các cô tới nhanh thế?"

Khương Thanh Thời nắm tay cô ấy, nhíu mày nói:

"Chị lên xe trước đã."

Mạnh Kim Tuyết: Được.

Lên xe rồi, Khương Thanh Thời đưa cho cô ấy chiếc áo mà trước khi ra cửa cô đã về phòng lấy:

"Chị Kim Tuyết, chị khoác vào người một lát đi, sẽ ấm hơn đấy."

Mạnh Kim Tuyết nhận lấy: Cảm ơn cô.

Cô ấy cầm chiếc áo khoác mềm mại thoải mái, hơi ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, giọng nói khàn khàn, là dấu hiệu sắp bị cảm mạo:

"Tổng giám đốc Thẩm, làm phiền hai người rồi."

Thẩm Ngạn thoáng nghiêm mặt, thấp giọng nói: Không có gì. Anh nhìn về phía Khương Thanh Thời, nhẹ giọng hỏi:

"Em ngồi phía sau với cô ấy nhé?"

Anh không ngại làm tài xế cho hai người.

Khương Thanh Thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Ngạn, vội vàng mở cửa xe phía sau.

Chị Kim Tuyết. Cô đưa cốc giữ nhiệt mà mình mang theo trước khi ra ngoài cho Mạnh Kim Tuyết:

"Đây là cốc của tôi, nước bên trong vẫn còn ấm, nếu chị không ngại thì uống trước một ngụm đi."

Mạnh Kim Tuyết nhận lấy, cười nhạt: Tôi không ngại.

Cô ấy cũng muốn uống chút nước ấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!