Đêm nay sau khi xong việc, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn trở về phòng ngủ chính.
Phòng dành cho khách bị hai người làm bừa bộn, ga trải giường ướt sũng không có cách nào nằm trên đó ngủ tiếp. Mà Thẩm Ngạn cũng buồn ngủ, không muốn đêm khuya lọ mọ đi thay ga giường nữa.
Trở lại phòng ngủ chính, hai người giống như trở lại chỗ ngủ quen thuộc nhất.
Khương Thanh Thời vốn tưởng sau khi trở về phòng ngủ chính thì có thể ngủ ngay, nhưng không ngờ cô thật sự đánh giá thấp sức ghen của đàn ông, Thẩm Ngạn không có ý định dễ dàng buông tha cô như vậy.
Khương Thanh Thời không trả lời tin nhắn này của cô ấy, bởi vì cô xấu hổ. Tối hôm qua quả thật Thẩm Ngạn đã tính sổ cô chuyện cô khóc vì người đàn ông khác.
Trước tối hôm qua, Khương Thanh Thời không hề biết Thẩm Ngạn sẽ ghen tuông dữ dội như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cách thức giày vò người khác.
Vừa nghĩ tới những chuyện anh làm tối hôm qua, lỗ tai Khương Thanh Thời không khỏi đỏ lên.
Cô vứt điện thoại đi, vùi mình vào trong chăn, ngượng ngùng vô cùng.
Bỗng dưng, điện thoại di động bị ném sang một bên rung lên không ngừng.
Khương Thanh Thời cầm lên xem, là tin nhắn Thẩm Ngạn gửi tới, hỏi cô đã tỉnh ngủ chưa?
Khương Thanh Thời mím môi không trả lời, cô muốn gạt anh một chút, ai bảo tối hôm qua anh bắt nạt cô như thế.
Nhưng người bên kia đầu dây dường như đã đoán được điều gì đó, tiếp tục gửi tin nhắn cho cô: [Có chỗ nào không thoải mái không?]
Khương Thanh Thời liếc mắt nhìn rồi lập tức thoát ra.
Thẩm Ngạn lại gửi tiếp tin nhắn: [Tỉnh rồi thì nhớ xuống lầu ăn chút gì đó, biết em ngại nên anh bảo dì Trình làm cơm trưa xong cứ ra về trước.]
Nhìn thấy lời này, Khương Thanh Thời vội vàng trả lời anh mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.
Khương Thanh Thời: [Tại sao tôi lại thấy ngại? Chẳng lẽ anh chưa dọn dẹp phòng dành cho khách?]
Không thể nào.
Vậy chẳng phải dì Trình sẽ nhìn thấy căn phòng hỗn độn khiến người khác nhìn vào sẽ mặt đỏ tai hồng kia sao?
Nếu thật sự là như thế, Khương Thanh Thời thật lòng cảm thấy cô không còn mặt mũi gặp người ta nữa.
Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Ngạn lập tức trả lời: [Dọn dẹp rồi.]
Khương Thanh Thời ngẩn ra chốc lát, có chút luống cuống:
"Cậu như vậy… tôi thật sự không biết nên an ủi cậu thế nào."
Cô ít khi an ủi người khác, cũng không biết an ủi người khác. Cô nhìn chằm chằm Cố Tuệ An, do dự nói:
"Hay là tôi cùng cậu ra ngoài chơi vài ngày để giải sầu?"
Cố Tuệ An: Đi đâu?
Khương Thanh Thời:
"…. Cậu có đau lòng thật không đấy?"
Tại sao có người đau lòng mà nghe ra ngoài chơi lại hưng phấn như thế?
Cố Tuệ An:
"Tôi muốn dùng niềm vui làm tê liệt bản thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!