Một lúc sau, cửa thang máy mở ra.
Khương Thanh Thời ngước mắt nhìn người đang đứng ở cửa, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc:
"Anh…. sao anh biết tôi sẽ lên đây?"
Hơn nữa còn đứng sẵn ở cửa thang máy đợi cô.
Đọc xong tin nhắn Thẩm Ngạn gửi cho cô bảo cô đi lên, Khương Thanh Thời cũng không trả lời.
Cô rối rắm ở dưới lầu một lúc rồi mới nhấn nút thang máy lên lầu. Ban ngày bận rộn ở bảo tàng nghệ thuật khiến cô có hơi mệt mỏi, hôm nay đột nhiên không muốn đi cầu thang bộ, cho nên đã chọn thang máy.
Thẩm Ngạn… sao anh lại có thể đoán chính xác như vậy.
Nghe thấy câu hỏi của cô, Thẩm Ngạn nhìn cô nói: Tôi không biết.
Thật ra anh không có tự tin rằng Khương Thanh Thời sẽ đi lên, anh chỉ muốn đặt cược một lần mà thôi.
Khương Thanh Thời giật mình sửng sốt, hiểu được ý của anh.
Anh không biết cô có lên hay không, nhưng anh mong đợi cô sẽ lên, cũng muốn ra đón cô.
Cẩn thận suy nghĩ điều này, Khương Thanh Thời thoáng chốc đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, tạm thời đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu:
"Anh chắc chắn tôi xem tivi trong phòng sẽ không làm phiền đến anh chứ?"
Thẩm Ngạn mạnh mẽ nói: Chắc chắn.
…
Sau khi vào phòng, Khương Thanh Thời không bật TV lên ngay lập tức.
Tối nay cô cũng không ra ngoài nữa, bèn dứt khoát tẩy trang.
Bước vào phòng tắm, Khương Thanh Thời lắng nghe tiếng động bên ngoài, cố gắng tẩy trang một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau khi tẩy trang xong, cô lại cảm thấy trên người bẩn vô cùng, lại quyết định đi tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Thẩm Ngạn vốn muốn đợi Khương Thanh Thời đi ra rồi mới đi ngủ.
Nhưng có lẽ hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng khiến anh cảm thấy thư thái, hoặc cũng có thể do một lý do nào đó khác. Anh nửa nằm trên giường, vô thức ngủ thiếp đi.
Nhưng trong thâm tâm cô cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương, hoặc ít nhất là… bước qua quá trình yêu đương. Cô muốn tìm hiểu Thẩm Ngạn như quá trình phát triển của những đôi nam nữ khác, gặp nhau, nắm tay, hẹn hò, xem phim, làm rất nhiều chuyện vô nghĩa nhưng lại lãng mạn ngọt ngào.
Nghĩ tới đây, cô đáp lại hai người: [Được, tớ biết nên làm gì rồi.]
Tư Niệm: [Cố lên, để tổng giám đốc Thẩm mời tớ ăn cơm sớm một chút.]
Khương Thanh Thời: [Giáng Sinh nhé?]
Nguyễn Huỳnh: [Giáng Sinh tớ đi được.]
Hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên, hiếm thấy Nguyễn Huỳnh có thời gian rảnh, cô vội vàng đồng ý: [Vậy tạm thời cứ quyết định như vậy đi.]
Sau khi trò chuyện với bạn bè xong, Khương Thanh Thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ở dưới lầu hồi lâu, Khương Thanh Thời trở về phòng ngủ. Lúc cô bước vào phòng, Thẩm Ngạn vẫn đang ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!