Chương 35: “Không nhìn em thì nhìn ai?”

Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời rất muốn nói, vậy thì anh còn hỏi làm gì nữa?

Nhưng cô cảm thấy nếu hỏi lại câu hỏi này, Thẩm Ngạn chắc chắn sẽ nói rằng tôi chỉ hỏi khách sáo vậy thôi, câu trả lời của em cũng không quá quan trọng.

Để đề phòng bản thân sẽ nói ra câu gì đó khiến anh nghẹn lời, Khương Thanh Thời im lặng vài giây, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt anh, tấn công anh trước:

"Chẳng phải tôi có cho hay thì kết quả vẫn như nhau sao?"

Thẩm Ngạn hơi khựng lại:

"Kết quả giống nhau, nhưng mà ——"

Anh nhìn Khương Thanh Thời, chầm chậm nói:

"Với tôi sẽ không giống nhau."

Khương Thanh Thời vô thức hỏi:

"Tại sao không giống?"

Thẩm Ngạn im lặng nhìn cô, không nói gì.

Bị anh nhìn như thế, vành tai của Khương Thanh Thời bỗng chốc đỏ bừng, nhịp tim tăng vọt.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô lúc này rất giống ánh mắt của anh trong phòng tắm tối hôm qua. Chẳng mấy chốc, một số hình ảnh ướt át hiện lên trong tâm trí.

Im lặng nhìn nhau một lúc, Khương Thanh Thời thật sự không chịu nổi ánh mắt này của anh, hàng mi của cô khẽ run, mím môi dưới:

"Anh đừng nhìn tôi như vậy."

Khương Thanh Thời vô tình liếc mắt nhìn qua, hơi thở rối loạn.

Cô vội vàng nhìn đi nơi khác, còn đang muốn tiếp tục truy hỏi thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Điện thoại của anh. Cô nhìn người đang bất động trước mặt, nhắc nhở:

"Có phải công ty có chuyện gì không?"

Thẩm Ngạn cau mày cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi của Phùng Hạng Minh. Sáng hôm nay anh đã nói với Phùng Hạng Minh là hôm nay anh không đến công ty, nếu không có việc gì gấp thì đừng gọi điện thoại cho anh, bây giờ gọi đến thì chắc chắn có chuyện gì đó mà bọn họ không giải quyết được.

"Tôi nghe điện thoại trước."

Thẩm Ngạn nói với Khương Thanh Thời.

Khương Thanh Thời gật đầu.

Thẩm Ngạn bắt máy, bên tai vang lên giọng nói đầy lo lắng của Phùng Hạng Minh:

"Tổng giám đốc Tẩm, chi nhánh Giang Thành xảy ra chút chuyện."

Thẩm Ngạn cau mày: Nói rõ ràng xem.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ngạn quay người nhìn về phía người vẫn đang đứng đó:

"Bên Giang Thành xảy ra chút chuyện, tôi phải trực tiếp đến đó xem thử."

Vừa rồi Khương Thanh Thời cũng nghe thấy lời Phùng Hạng Minh nói, cô ngước mắt nhìn anh: Tôi biết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!