Trước khi chất vấn Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời thực sự không ngờ rằng anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Cô không phải kiểu người nhanh nhạy trong chuyện tình cảm, cũng không phải là người có trực giác nhạy bén. Chỉ là gần đây, một số hành vi của Thẩm Ngạn khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ, cô biết Thẩm Ngạn là người như thế nào, anh đối xử tốt với cô chắc chắn không phải chỉ vì cô là vợ anh, là cô Thẩm.
Bởi vậy, khi cô nhận ra anh tức giận vì cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Tuệ An tối nay, cô đã sốt ruột muốn hỏi thử xem.
Sau khi hỏi xong, Khương Thanh Thời có hơi hối hận. Đáng ra cô nên đợi thêm một chút, quan sát cảm nhận thêm một thời gian thì mới có thể chắc chắn hơn nữa.
Cho nên sau khi nghe thấy Thẩm Ngạn nói ra từ kia, Khương Thanh Thời không dám tin trừng lớn hai mắt nhìn anh, tim đập loạn nhịp: Anh….
Cô hơi hé môi muốn nói điều gì đó, nhưng vào lúc này cô lại không biết nên nói gì.
Tôi cái gì? Sau khi thừa nhận, Thẩm Ngạn dường như không muốn giấu nữa:
"Muốn hỏi tôi thích em từ khi nào sao?"
Khương Thanh Thời:
"…Nếu anh sẵn lòng nói ra."
Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhếch môi cười:
"Nếu tôi không muốn thì sao?"
"Vậy tôi cũng không miễn cưỡng anh." Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt đảo quanh:
"Tôi đã hỏi được đáp án mình muốn rồi."
Trước khi chưa nói ra, cô có thể không nghĩ ngợi gì cả, cứ sống cùng anh như một cặp vợ chồng bình thường, muốn nói gì thì nói. Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy không thể như vậy được nữa.
Cô đã biết tình cảm của Thẩm Ngạn, thái độ đối với anh dường như cũng không thể giống như trước kia.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn Cố Tuệ An gửi đến, hỏi cô đã giải thích rõ ràng với Thẩm Ngạn chưa.
Khương Thanh Thời: […Coi như đã giải thích rõ ràng rồi đi.]
Cố Tuệ An: [Vậy chồng cậu còn tức giận không?]
Khương Thanh Thời lén nhìn sang bên cạnh, trả lời cô ấy: [Hết rồi.]
Cố Tuệ An: [Vậy là tốt rồi.]
Cố Tuệ An: [Nếu cậu và chồng cậu cãi nhau vì cuộc trò chuyện của chúng ta, tôi sẽ có lỗi rất lớn.]
Khương Thanh Thời: [Không đến mức đó, anh ấy không phải người keo kiệt như vậy.]
Cố Tuệ An: [Đó là bởi vì cậu không hiểu đàn ông.]
Khương Thanh Thời: [Bộ cậu hiểu lắm sao?]
Đại khái biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, Thẩm Ngạn đứng dậy đi đến, nhíu mày hỏi: Còn đau không?
Nghe anh hỏi vậy, Khương Thanh Thời cảm giác nhiệt độ trên má vừa được bản thân tạt nước lạnh cho hạ xuống lại nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh: Anh nói xem.
Thẩm Ngạn cau mày, vẻ mặt suy tư: Xin lỗi em.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Lần sau tôi sẽ cố gắng dịu dàng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!