Trong trung tâm mua sắm thưa thớt người qua lại, Cố Tuệ An cúi người phất tay trước mặt Khương Thanh Thời đang phân tâm, cố gắng kéo người đang mất tập trung hoàn hồn lại:
"Cô chủ Khương, cậu đã đồng ý đi mua sắm với tôi mà bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
Khương Thanh Thời khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy: Gì cơ?
Cố Tuệ An lườm cô, chỉ trích:
"Tôi hỏi cậu đang suy nghĩ gì vậy? Đi mua sắm với tôi nhàm chán đến vậy sao?"
…
Khương Thanh Thời không nói nên lời, khẽ chớp mắt: Tôi không có ý đó.
Vậy cậu có ý gì? Cố Tuệ An khẽ hừ một tiếng, như thể nếu cô không đưa ra một lý do chính đáng thì cô ấy sẽ không bỏ qua vậy.
Khương Thanh Thời:
"Tôi đang suy nghĩ đến một chuyện."
"Đang suy nghĩ chuyện gì?" Cố Tuệ An tò mò nói:
"Nhớ chồng cậu à? Hay là nghĩ đến Mạnh Tấn?"
Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy:
"Liên quan gì đến Mạnh Tấn?"
"Vậy thì là chồng cậu rồi." Cố Tuệ An sử dụng rất tốt phương pháp loại trừ:
"Cậu cho chồng cậu leo cây, anh ấy có nói gì không?"
Nhắc tới chuyện này, Khương Thanh Thời lại thấy hai má mình nóng ran, cô nhìn vào đôi mắt to tròn của Cố Tuệ An, rất mất tự nhiên đáp:
"Anh ấy còn có thể nói gì nữa? Trong nhà bọn tôi, lời tôi nói là lớn nhất."
Cố Tuệ An chớp mắt: Hả?
Cô ấy tỏ vẻ nghi ngờ: Phải không?
Khương Thanh Thời nghĩ đến khoản bồi thường mà cô đã hứa với Thẩm Ngạn, cô mím đôi môi khô khốc, cố gắng che đậy:
"Đương nhiên, cậu không tin à?"
Thẩm Ngạn hắng giọng, cầm cốc trà lên, giọng điệu lạnh lùng:
"Tối nay tôi còn phải đi đón vợ, đành dùng cốc trà này kính mọi người thay rượu."
Nghe thấy câu này, những người khác đều nhìn về phía Úc Đình Quân.
Vẻ mặt Úc Đình Quân vẫn thản nhiên như trước, nhìn thoáng qua anh:
"Vậy anh cũng phải uống hai ly."
Thẩm Ngạn: Được.
Mọi người thấy Úc Đình Quân không có ý kiến gì thì cũng không dám nói nhiều.
Bọn họ mỉm cười phụ họa, cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn, xem như đồng ý với chuyện lấy trà thay rượu của Thẩm Ngạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!