Chương 31: “Nếu cô Thẩm muốn thì cũng không phải không thể.”

Khương Thanh Thời vốn tưởng Thẩm Ngạn sẽ hoàn toàn không để ý đến câu hỏi này của cô.

Lời nói vừa dứt, người đang vùi đầu trong cổ cô nhẹ nhàng cọ lên sườn mặt cô, giọng nói trầm khàn:

"Nếu như tôi nói phải thì cô Thẩm định sẽ an ủi tôi thế nào?"

Khương Thanh Thời sửng sốt, cô hơi nhướng mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy của Thẩm Ngạn, nhất thời không thấy được vẻ mặt của anh.

Nhưng không hiểu tại sao, vẻ mặt ủ rũ vô cùng đáng thương của anh lại hiện ra trước mắt cô. Lòng trắc ẩn lập tức xuất hiện, Khương Thanh Thời mím môi, có chút xấu hổ mất tự nhiên nói:

"Anh muốn tôi an ủi anh thế nào?"

Thẩm Ngạn:

"Thế nào cũng được à?"

Nghe thấy câu này, trong tiềm thức Khương Thanh Thời đã cho rằng anh đang đề cập đến phương diện kia, cô không nhịn được giơ tay đẩy người nọ ra, mặt đỏ tai hồng nói:

"Đương nhiên là không phải."

Thẩm Ngạn bất ngờ bị đẩy ra, suýt chút nữa đã đập đầu vào ghế sô pha ở phía sau.

Anh sửng sốt vài giây, bắt gặp đôi tai đỏ bừng của Khương Thanh Thời thì bất đắc dĩ mỉm cười:

"Cô Thẩm, em đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của anh khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm.

Khương Thanh Thời ngước mắt lên trừng anh:

"Ai có suy nghĩ không lành mạnh thì nói người đó."

Thẩm Ngạn: …

Khương Thanh Thời khẽ hừ một tiếng:

"Không nói đúng không?"

Thẩm Ngạn ngạc nhiên trước sự nhạy cảm bất ngờ của cô, khựng lại một chút:

"Bây giờ em có thể chấp nhận loại mùi này rồi à?"

Tuy rằng Thẩm Ngạn không đưa ra câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi của Khương Thanh Thời, nhưng cô đã có đáp án.

Hỏi xong, Thẩm Ngạn đợi một lúc lâu vẫn không đợi được câu trả lời của Khương Thanh Thời, anh bỏ chút thời gian nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, lông mày anh hơi nhíu lại, giọng nói trầm xuống:

"Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạn, vẻ mặt rất suy tư.

Cho đến khi Thẩm Ngạn đi đến gần cô, cô mới hoàn hồn lại: …. Không có gì.

Cô chỉ đang nghĩ đến một số chuyện mà bản thân đã bỏ qua, trước khi đưa ra được kết luận, cô vẫn không nên nói ra sẽ tốt hơn.

Khương Thanh Thời không muốn nói, Thẩm Ngạn cũng sẽ không ép cô.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh liếc nhìn người vẫn còn đang đứng ở cửa, không để ý đến cô nữa, bắt đầu làm cho cô món bánh rán mà cô vẫn nhớ mãi không quên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!